Hai người ở mỏm đất cứng ấy tốn mất ba ngày, trong thời gian đó có hai chiếc máy bay tìm kiếm bay qua, luôn lượn quanh ở tầng thấp, nhưng không hề phát hiện ra hai bọn họ. Sau đó đồ ăn trong ba lô cũng hết sạch, Bạch Lạc Nhân quả quyết, lập tức phải rời khỏi đây, dù cho có nguy hiểm cũng còn hơn là ngồi đợi chết.
Ngay lúc đầu mới rời khỏi khu vực đầm lầy này đã xảy ra chút vấn đề, có điều cũng may là có hai người, có chuyện gì còn có thể cùng nhau phối hợp. Qua được đoạn nguy hiểm nhất, sau đó tình hình cũng đỡ hơn, tuy đi về phía trước tốc độ rất chậm nhưng cơ bản là thuận lợi, không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Cứ như vậy hai người túm lấy nhau, bước thấp bước cao quay lại con đường Cố Hải đã đi.
Đi khoảng ba ngày đường, Cố Hải đến được nơi dừng xe, vết bánh xe để lại thành cái hố to vẫn còn, nhưng xe không thấy đâu nữa.
Cố Hải nghiến răng, vốn cho rằng chịu đến cuối rồi, như thế này chẳng phải lại chịu đựng thêm 2 ngày nữa.
Không có gì ăn, hai ngày này chỉ uống nước cầm hơi, khi may mắn có thể tóm được vài món dân dã, bởi vì không có củi khô đốt, hầu như là ăn sống, nếu không chỉ có thể ăn cỏ và vỏ cây.
Bạch Lạc Nhân vừa quay người, Cố Hải liền túm lấy cậu, " Cậu cứ kéo thế này đi, khắp nơi đều là đầm lầy, ngộ nhỡ đi xa một chút xảy ra nguy hiểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-an-phan-2-2/2641309/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.