Ngày 25 tháng chạp, văn phòng Cố Hải chính thức nghỉ lễ, đám chị già bị nhốt trong lồng bấy lâu đều giống như từng con từng con chim nhỏ xinh đẹp bay về phía sào huyệt nơi khu dân cư đông đúc, đi hưởng thụ quãng thời gian được làm trăng sáng giữa trời sao ngắn ngủi. Địch Song cuối cùng cũng được nghỉ, chỉ đáng tiếc Bạch Lạc Nhân vẫn bận như vậy.
Cố Hải bay đến Thanh Đảo, thăm mẹ Nhã Tĩnh.
Nhã Tĩnh thấy Cố Hải đi ra từ phòng bệnh mẹ mình, sắc mặt như ngưng trệ nhìn cậu.
"Cố Hải, có thể giúp tôi một việc không ?"
Cố Hải trầm giọng nói: "Cô quên rồi sao? Tôi trước đây đã từng nói, cô đã từng cứu tôi 1 lần, ân tình tôi nợ cô nhất định sẽ trả. Cô nói đi, chỉ cần có thể làm được, nhất định không từ chối."
Nhã Tĩnh cười nhạt, "Làm chắc chắn là làm được, nhưng có nguyện ý hay không mới là vấn đề."
Cố Hải ngữ khí rất quả quyết nói với Nhã Tĩnh: "Nếu có thể làm, tôi chắc chắn sẵn lòng."
Nhã Tĩnh hít một hơi sâu, yên lặng nhìn đôi mắt sâu thẳm của Cố Hải.
"Đính hôn với tôi"
Sắc mặt Cố Hải vì câu nói này mà nhanh chóng thay đổi.
"Bây giờ hối hận vẫn kịp."
Cố Hải thu lại ánh mắt kinh ngạc, nghiêm mặt hỏi: "Trước tiên nói xem, sao bỗng nhiên lại muốn đính hôn với tôi?"
Nhã Tĩnh quay người lại, xuyên qua lớp kính thủy tinh nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Tôi muốn mẹ tôi đi được an lòng, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuong-an-phan-2-2/2641298/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.