Một năm sau.
Lạc Y Hoan ở trên thuyền chu đáo pha trà. Không khí hôm nay dịu nhẹ. Hai bên bờ sông là dãy hoa liễu đang nở rộ rầm rã đến độ vài nhành cây nghiêng theo hướng hoa trĩu xuống. Trên mặt nước yên tĩnh, vài cánh hoa rơi rung động thành vòng tròn gợi sóng nhẹ nhàng, làn gió của mùa hạ thơm ngọt khó tả. Nàng nhìn chăm chú ra ngoài một lát mới chịu quay sang nhìn người trước mặt đang thông thả dùng trà.
- Nhị hoàng tử... tiểu nữ đánh đàn người nghe....- Thiên Uy ngước lên dịu dàng nhìn nàng. Lạc Y Hoan nhẹ nhàng với y phục thanh toát ngồi đối diện khẽ cuối xuống, những ngón tay thon lướt trên dây đàn căng ra,rung nhẹ tạo nên âm thanh từ thấp lên đến cao,từ nhẹ nhàng thành ra da diết.
"Gửi lại mùa hoa nở
Khi cơn mưa vừa khuất
Sau hiên trời nắng rọi
Cứ ngỡ là thiên đường
Cứ ngỡ là gặp chàng
Nhưng sao...
Che mất bởi sương phùn."
Xong một khúc nhạc nhẹ bỗng nhiên dần trở nên thê lương hơn như vừa trải qua một chuyện tình.
"Hoa chớm hoa nở hoa tàn
Cát bay cát mù cát xóa mờ
Gió thổi gió thoảng gió nhẹ nhàng
Người đến người đi người chờ
Tình đến tình đi tình tùy duyên"
"Này người tình cầm tay em nhé
Dù đời này bao nhiêu bão giông
Để được nằm kề bên anh
Nơi bình yên chẳng còn hoang vắng
Chẳng còn nhớ thương mơ hồ
Mình sẽ không còn cách xa. "
Tim Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-lang-quen/2857820/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.