Chương trước
Chương sau
Thiên Uy mơ màng mở mắt đã thấy khung màn hai bên kéo xuống,chiếc giường chật chội làm hắn trợn tròn mắt nhìn xunh quanh. Bên ngoài rèm, một mỹ nữ đang soi gương chỉnh chu lại tóc tai của mình bật cười khúc khích. 

- Thiếu gia tỉnh rồi à. Thiếu gia... mama bảo ta đến hầu hạ người. Ai ya, thiếu gia ban nãy say quá, tiểu nữ chẳng dám làm phiền, đợi người tỉnh dậy mới dễ dàng cùng nhau... -Nữ nhi chủ động đến bên cạnh hắn, để lộ cả bờ vai trắng ngần đang khiêu khích. 

Thiên Uy không những không bận tâm mà còn tức giận thêm, ánh mắt như lửa đốt kia làm tiểu nữ bên cạnh bỗng nhiên nuốt nước bọt không dám nói thêm lời nào nữa. 

Chưa kịp đứng dậy đã bị hắn bóp cổ đến chết nghẹt khó khăn cầu xin. 

- Mong thiếu gia tha tội, tiểu nữ....tiểu nữ cũng chỉ là làm theo lời của mama thôi.... mong thiếu gia tha mạng. - Nữ nhi cầm lấy tay cố gắng vùng vẩy. 

Thiên Uy nổi cả gân xanh ném thân hình bé nhỏ kia vào góc giường. Cô ả vừa thoát được liền sợ hãi ôm chăn trên giường che đi khuôn mặt biến sắc của mình. 

Hắn nhanh chân đạp cửa bước ra với nổi lo lắng trong lòng, nước sôi trong người như đang muốn vỡ tung ra,gặp được phòng nào là phòng đấy coi như nát cả,có kẻ đang ôm hun hít, hay đang cởi bỏ từng lớp y phục, thậm chí đã trần hết cả người thấy hắn đùng đùng bước vào với sát khí hơn cả Diêm Vương kia cũng hoảng loạn ngừng lại hành động của mình mà tìm chỗ nấp.

Thiên Uy cuối cùng cũng không chịu nổi khi cứ mãi tìm từng phòng mà vẫn không thấy bóng dáng cô ấy đâu, liền một mạch đi đến nơi mama của kỉ viện đang bận bịu ngon ngọt với khách. 

- Ai ya...ngài lại đến ư? Cảm tạ quá, tôi sẽ gọi A Cao chuẩn bị phòng cho ngài. Ái Mạn đang chuẩn bị đấy. Cô ấy chờ mỗi ngài thôi à. - Chỉ nói mấy câu mà người đàn ông già kia đã nhét vào tay mama vài ngân lượng làm miệng không ngừng sung sướng mà tấm tắc khen. Lại thêm một vị khách nữa đến mama nhanh chân đi đến để đón tiếp thì bị Thiên Uy chặn lại, ánh mắt trừng lên nhìn bà làm ai cũng phải khiếp sợ. 

Trong khi Thiên Uy phải đối mặt với biết bao nhiêu thứ thì Lạc Y Hoan đang bị giam giữ trong căn nhà kho của kỉ viện, tay chân bị trói, miệng cũng bị bịt lại chặt không cử động được. Không ngừng tuông nước mắt trong nổi sợ hãi. 

Ban nãy chính mama kia đã bỏ thuốc mê vào trà và thức ăn của hai người, song Thiên Uy một mực không ăn thì Lạc Y Hoan lại vui vẻ ăn thức ăn ở đây, thấy Thiên Uy không ăn chỉ chăm chú nhìn mình, nàng bỏ đũa xuống cảm thấy không thoải mái liền rót cho hắn ly trà còn nóng. 

Thiên Uy biết mình vừa làm cho khoảng cách của hai người thêm gượng gạo, liền nhìn ly trà mà nàng vừa rót đành miễn cưỡng uống. Ai ngờ cả hai chưa đến mười phút đã gục ngã trên bàn. 

Lạc Y Hoan sợ hãi không dám nghĩ đến chuyện tiếp theo, chỉ cầu mong Thiên Uy vẫn an toàn, sức khỏe không ảnh hưởng. Nếu lần này mà làm Thiên Uy thêm bệnh tình, e là mạng nhỏ này khó giữ. Nàng cố gắng cởi trói, rít lệ tiếng kêu. 

Chưa kịp có người đến cứu thì đã bị mấy tên lính mở cửa ra cười dâm đãng nhìn mình thèm thuồng mặc dù đây là của mama mới xử lí được. 

- Mày có nghĩ chúng ta nên chén trước khi trả lại cho mama không? 

- Sao? Nhưng cô ta còn trong trắng. Mama muốn bán với giá cao. 

- Thì cũng chỉ là sờ soạng thử hàng bên ngoài thôi cơ mà. 

Hai tên nhìn nhau cười gian ác,Lạc Y Hoan nghe xong liền toát mồ hôi lạnh lếch về phía sau khó thở mếu máo gào lên. 

Thiên Uy đi đến,mama lui dần về phía sau. Thấy khách ở sau lưng đang nhăn nhó,bà nhanh tay ra dấu cho A Kiêu đến kéo khách lên lầu. Giải quyết vị đại gia kia rồi mới quay về Thiên Uy vẫn sát khí đùng đùng đứng đó. Bà nuốt nước bọt cố gắng lấy lại tinh thần đi đến vỗ vai Thiên Uy. 

- Vị thiếu gia khôi ngô này chớ nóng tính.- Mọi cô gái từ xung quanh cho đến trên lầu nhìn hắn say mê với vẻ đẹp khắc họa đó mà cười khúc khích.-Người chắc hẳn đang muốn tìm lại vợ mình, uầy nam nhi năm thê bảy thiếp là chuyện thường. Để tôi bảo cô nào đó hầu hạ người chu đáo rồi chúng ta tính tiếp với người vợ kia nhé... A Duân... - Mama chưa kịp nói hết câu thì thanh kiếm sắt nhọn đã kề cổ bà. Mọi người trong kỉ viện liền nín thở nhìn chàng trai tuyệt mỹ năm ấy oai phong đang chuẩn bị cướp đi tính mạng bà đã xế già. -Uây... thiếu gia sao phải như thế. - Bà nhẹ đẩy nhẹ thanh kiêm sang một chút mới dám thở. -Cô vợ xinh đẹp của thiếu gia,mama nghĩ như thế này. Dù gì cũng đã là vợ chồng, tình nghĩa cũng đã có,chi bằng lấy người khác,còn cô ấy.... - Mama cười gian xảo. -Ba trăm lượng bạc người thấy thế nào. 

Thiên Uy lạnh lùng nhìn bà. Mama dơ năm ngón tay lên ra ý là năm trăm. Bỗng nhiên chỉ nghe một tiếng "xẹt",cả năm ngón tay của mama rơi xuống đất. 

Mọi người trong kỉ viên há hốc mồm sợ hãi nhìn Thiên Uy vẫn sắc thái không đổi chỉa kiếm vào bà. 

Ban nãy còn nhẹ nhàng mật ngọt, mama đau đớn cả nước mắt ôm láy cánh tay chua chát hét lên,nhìn A Cao:

-Người đâu, xử tên khốn này cho ta. 

Lập tức vài người cao to ngang ngạnh đứng xung quanh hắn,người cầm gậy,người cầm kiếm xông lên. 

Thiên Uy đi lùi lại lấy đà một bước từ trên bay xuống đứng lên bàn ăn, thấy ống đũa ở dưới chân, nhẹ nhàng hấc lên nhắm thẳng vào từng người mà cho từng chiếc đũa bay xuyên qua bàn bàn tay với nội công thâm hậu. 

Mọi người xung quanh có kẻ hết lời khen ngợi tài nghệ võ công của hắn, có người sợ hãi với cảnh tượng trước mắt. 

Chưa dừng đến đó, vài tên không bị ăn đũa hay khóc thét ở đó liền xông lên cũng bị Thiên Uy cho vài nhát chết không kịp thở trước mặt. 

Mama thấy cảnh tượng này không dám la hét vì đau đớn, câm nín nuốt vào bên trong nhìn người trước mắt đi đến lần nữa chỉa kiếm vào mặt mình. 

- Nhà... nhà... nhà kho phía sau. Cô ấy còn nguyên vẹn,tôi chưa làm gì cả. - Mama dứt lời,Thiên Uy không ngần ngại thẳng tay tướt đi mạng sống của mama kia. 

Hắn không thèm nhìn lại vũng máu vừa rồi, liền nhanh chân chạy một mạch ra phía sau. Tuy không cất tiếng nói được nhưng tai hắn đã bắt gặp được tiếng rít lên ở phía trước. Còn cả tiếng cười dâm dê của hai gã đàn ông đang tiến đến xé bỏ y phục của nàng. Lạc Y Hoan nước mắt tuông rơi phản kháng nhìn ra bầu trời ngoài cửa, ai đó hãy đến cứu tôi. 

Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh của hắn, hình ảnh người khôi ngô tuấn tú nhưng lạnh lùng khó gần sẽ đến cứu mình. Nhưng có lẽ đó là hy vọng mỏng manh.Bởi vì một hoàng tử và một nô tì. Làm sao có thể vì mình mà bận tâm đến cứu, biết đâu chàng đã trở về hoàng cung mà yên giấc. Lạc Y Hoan bất lực yếu ớt tuông trào. 

Nhưng trước khi nhắm mắt mặc kệ số phận,nàng thấy hình ảnh cao ngạo đó hiện lên trước mắt, nàng thấy hắn đang đến gần mình, nàng cảm giác không ai còn đụng chạm đến người mình nữa, y phục rách rưới,gió lùa vào làm thân hình bé nhỏ run lên vì lạnh. 

Thiên Uy đi đến ôm chầm Lạc Y Hoan vào lòng sưởi ấm. Nàng vừa sợ hãi, vừa lo lắng, vừa cảm thấy hạnh phúc,vừa ấm áp mãi như vậy. Thiên Uy cởi trói, tháo buộc miệng ra khỏi nàng. Hai bên môi nàng tím lên vì vết trói quá chặt, thân hình cũng trở n.ên dơ bẩn trong lòng hắn

- Hoàng tử... cảm ơn người. - Nàng ngấn nước, thì ra hoàng tử Thiên Uy không phải là người lạnh lùng như người ta nói. Thiên Uy run rẩy lau khô nước mắt trên gương mặt nàng. -Hoàng tử không sao chứ? Nô tì làm phiền ngài quá, sau này chắc không đền đáp nổi ơn này. - Thiên Uy nắm chặt lấy tay nàng, rồi nhẹ nhàng nhấc bỗng bế đi. Lạc Y Hoan yếu ớt mơ màng đi ra khỏi kỉ viện, trước khi ra khỏi cửa, bắt gặp cảnh tượng tanh mùi máu,nhiều xác còn nằm hiu quạnh trước mắt. Thiên Uy liền lấy tay áo che đi ánh nhìn của Lạc Y Hoan lặng lẽ ra về. 

Lạc Y Hoan khẽ rơi nước mắt hai bên không dám,nói đúng hơn là không thể phản kháng lại điều trước mắt. Nếu như thế này mà trở về hoàng cung, mọi người sẽ nghĩ hoàng tử như thế nào đây? 

Tại sao? Tại sao lại đối xử với mình dịu dàng như vậy trong khi tất cả mọi người lại trở thành vũng máu khônv thương tiếc?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.