Nắng vừa lên, A Phủ đã xách nước đến chuẩn bị giúp nàng đem vào phòng của Thiên Uy. Lạc Y Hoan chỉnh chu lại y phục rồi nhanh với thau nước.
Vừa bước vào cửa đã thấy Thiên Uy ngồi đấy đợi sẵn mình. Nàng cúi đầu đi đến đặt thau nước trên kệ bên cạnh đợi hắn rửa mặt rồi mới chu đáo giúp hắn thay y phục,sau khi chỉnh chu lại mới quỳ xuống nhẹ nhàng đi giày cho người.
Thiên Uy vẫn như thường lệ, lặng lẽ ra ngoài, A Phủ đã chuẩn bị trà sẵn ở bàn đá có chú chim cất tiếng hót, bên cạnh bể nước với đàn cá khẽ tung tăng ngóc đầu chào mình, những cành hoa lê cũng kính chúc hắn ngày mới tốt lành.
Lạc Y Hoan đứng sau lưng Thiên Uy một hồi cũng thì thầm với A Phủ bên cạnh.
- A Phủ, hoàng tử sáng nào cũng như thế ư?
A Phủ cười vui vẻ gật đầu. Một kẻ hầu hạ cho chủ nhân của mình, chỉ cần bên cạnh người hầu hạ chu đáo,thấy người sống nhàn nhạ yên bình vậy là tốt rồi.
- Người không đi dạo hay đi đâu ư? Chẳng hạn đi luyện kiếm hay đi săn.
- Hoàng tử ngày trước thì có nhưng bây giờ không còn hứng thú nữa.
- À... - Lạc Y Hoan như chợt hiểu ra điều gì đó. Sắc khí ở đây vẫn tươi sáng nhưng sao lạnh lẽo quá. - A Phủ... hoàng tử chỉ thích hoa lê thôi sao. Muội có thể trồng thêm vài loài hoa khác ở đây được không?
A Phủ trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn Lạc Y Hoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-lang-quen/2857786/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.