Thị vệ chần chừ rồi cũng đem một bộ đồ hầu nam nhân ra cho nàng thử với dáng vẻ nhỏ gầy kia trông luộm thuộm nhưng vẫn khoác lên người được. Nhược Hy hăng hái đi ra ngoài với tâm trạng vui vẻ tò mò nhìn xung quanh. Nơi Thiên Uy sống từ nhỏ đến lớn sao mà bình dị lại lạnh lẽo như thế này cơ chứ. Hầu hết ở đây chỉ vài cây cối mỗi góc. Những nhánh hoa lê trắng đang nảy mầm ở thời tiết này rộ lên vẻ tươi sáng đôi chút.
Nàng đi đến mãi ngắm hoa lê mà không để ý từ xa bóng dáng hai vị công chúa đang đi đến hấp tấp.
- Bực mình thật. Muội rốt cuộc là không tốt như thế nào mà hoàng tử nước Khiến Nhật lại đối xử như thế. Hắn ta đúng là quá quắt.- Công chúa Minh Dương nhắn nhó ngôi xuống bên ghế đá khó coi với cô gái khác đnag đứng trông thùy mị hơn.
- Muội cũng đừng buồn bã. Minh Ngọc chúng ta không phải là không nam nhân. Vả lại muội tài nghệ, biết bao người yêu mến. Hà tất phải vì Khiến Nhật mà nổi nóng.
- Tỷ không biết đâu. Nước Khiến Nhật rất giàu có, lại tài sắc vẹn toàn. Muội mà được gả về nơi đó thì tốt sau này. Đương nhiên là phải tính trước rồi. Không biết đâu, sau này nhất định muội phải được về Khiến Nhật làm hoàng hậu.
Minh Lan lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt như đang suy tư điều gì đó với chiếc khăn thơm trên tay. Nhược Hy đứng sau cây lê nghe cuộc đối thoại nãy giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-lang-quen/2857768/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.