Cuối cùng thì yến tiệc cũng được bày ra. Nói là yến tiệc nhưng đây chỉ là vài món ngon do chính tay Thiên Uy làm bày lên mời hoàng thượng, hoàng hậu và các sư huynh thưởng thức. Nhược Hy ngồi bên cạnh hứng thú đợi mọi người ngồi vào vị trí. Hầu hết ai cũng có mặt, chỉ có Lương Bân với Ngũ hoàng tử là không thích tham gia tiệc liên quan đến Thiên Uy, mua vui bằng việc khác.
Hoàng hậu với ly trà bên cạnh đang nghi ngút điềm đạm ngắm nhìn Thiên Uy mặt vẫn toát lên vẻ khó gần. Cũng đã sáu năm trời rồi, Minh Ngọc biệt vô âm tín không một lần đến thăm đứa trẻ này, giống như đã lãng quên đi một hoàng tử vốn ưu tú. Trong lòng bà bỗng nhiên lo sợ đến việc hôn ước lú trước, nếu Nhược Hy gả cho nó không biết sẽ ra sao.
- Thiên Uy... Hôm nay là sinh thần của con. Vậy con có muốn điều gì không?- Hoàng thượng ôn nhu nhìn hắn.
Vẫn như nhiều lần trước, Thiên Uy vẫn cúi đầu nhẹ nhàng cảm tạ hoàng thương ban ân đức nhưng cuối cùng vẫn không đòi hỏi điều gì. Hắn là người biết thân biết phận, đã sinh sống ở đây, đối mặt với mười hai người con của Hướng Ngọc, sống trong khép kín đã là tốt lắm rồi.
Nhược Hy chống cằm suy nghĩ nhìn về phía hắn, chiếc quạt năm nào Lương Uyên ban tặng bây giờ mới xuất hiện lại, nàng lưu loát dùng quạt toát lên vẻ thanh lịch kiêu sa.
- Muội rốt cuộc là trầm tư điều gì vậy?- Lý Thuần thủ thỉ.
- Muội thì có gì mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-lang-quen/21423/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.