Sáng sớm Nhược Hy đã luẩn quẩn trước cung Lương Uyên, một mắt nhắm mắt mở liên tục đi qua lại. Không phải vì loại trà này phải dùng vào buổi sáng sớm, sương còn đọng trên cành, nắng còn ấm nhẹ nhàng, vị tinh khiết mới ngon lạ, không phải vì Lương Uyên huynh nhờ vả thì đã không vất vả như vậy.
Lương Uyên với khây trà trên tau bước ra đã vui hẳn lên nhìn tiểu muội của mình trông thật đáng yêu.
- Muội mang trà đến cho Thiên Uy, phải lễ phép với đệ ấy đấy. Sau này cứ như vậy nhé.
Vừa nghe xong, Nhược Hy há hốc mồm nhìn tứ ca đang cười hiền lành xoa đầu mình.
- Tứ ca rốt cuộc là thương muội hơn hay là thương hoàng tử kia hơn vậy?- Nàng cong môi nũng nịu.
Lương Uyên liền bật cười lắc đầu nhìn Nhược Hy đáng yêu của cô bé nhỏ tuổi, tay véo má nũng nịu lại.
- Đương nhiên là tiểu muội ta hơn rồi. Ngoan, ta học xong sẽ dắt muội đi chơi.
Nàng nghe vậy tâm trạng tốt hẳn lên, tung tăng chạy nhảy đến tẩm cung Thiên Uy, A Mẫn theo sau cũng vui hẳn lên với khây trà trên tay.
Đứng trước cửa, nàng chỉnh lại y phục, tay bê khây trà. Bước vào đã thấy Thiên Uy mãi mê vẽ gì lên giấy không hay biết mình đang đi đến.
Nàng đứng bên cạnh chăm chú nhìn theo đường vẽ của hắn, ngoằn ngo như vẽ ra nhiều con đường khác nhau, càng nhìn càng khó hiểu nhưng cũng rất quen thuộc. Hương trà lan tỏa, bây giờ Thiên Uy mới để ý là có người đứng bên cạnh mình. Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-lang-quen/21414/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.