Nhìn vết thương phẳng lì nhẵn nhụi trên trán Tiêu Ảnh Chân, Lữ Minh Hồ không khỏi thở dài: Kiếm nhanh thật.
Tất cả đèn trong các đều sáng lên, quản sự vội vã cho người phong tỏa các cửa ra vào, Lữ Minh Hồ nhẹ nhàng nói: “Không cần nữa, hung thủ đã đi rồi.”
Quản sự ngẩn ra, nói: “Lữ đạo trưởng biết hung thủ là ai ư?”
Lữ Minh Hồ giơ tay trái lên, ngọc thủy Côn Luân trong tay dưới ánh đèn trong suốt không màu, nói: “Lúc ta đi vào, viên ngọc thủy Côn Luân này có màu đen. Mọi người cùng nhìn đi, không có ai ở đây thì người đó chính là lệ quỷ biến thành.”
Các khách mời nhìn xung quanh, chẳng mấy chốc đã có người nói: “Cam quan chủ của Vô Lượng Quan biến mất rồi!”
E là Cam Bân cũng đã gặp nguy hiểm, mọi người đều thầm nghĩ như vậy.
Thấy đệ tử của Mộ Nguyệt Tông khóc lóc khiêng thi thể của Tiêu Ảnh Chân, Giang Bình thở dài nói với Lữ Đại: “Lúc trước ta còn nói loại người như lão không có kết cục tốt, không ngờ lại ứng nghiệm nhanh như vậy.”
Lúc này Lữ Đại cũng giống Lữ Minh Hồ, cảm thấy Lục Quyết chính là hung thủ. Dù sao tuy lệ quỷ trên thế gian không ít, nhưng chẳng có mấy con có thể lặng lẽ chặt đầu Tiêu Ảnh Chân ở Tiên Nhạc Hội.
Nhưng vì sao hắn lại muốn giết Tiêu Ảnh Chân? Chẳng lẽ trước khi biến thành lệ quỷ, hắn cũng là yêu ư?
…..
Đã canh ba, trăng đã lặn, tiếng đàn tỳ bà véo von vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-kieu-tien/3401953/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.