“Đào Quý Hiên?” Giang Bình và Lữ Đại nhìn nhau.
Chẳng lẽ chủ nhân của những con bướm kia chính là vị tú tài tài thư sinh nổi danh nhất Nam Trực Lệ này? Chẳng lẽ tú tài chỉ là mặt giả của hắn, thật ra hắn là một phương sĩ biết tà thuật?
Tầm mắt Giang Bình quay lại trên lá thư, nhíu mày nói: “Ba năm trước? Đào Quý Hiên vốn là một người không có tiếng tăm gì, ba năm trước bỗng nhiên trở nên nổi tiếng vì bài thơ <Dương Xuân Phú>. Là hắn đột nhiên trở nên thông minh hay là bởi vì có được ống bút kia?”
Truyền thuyết bi thảm, bươm bướm quỷ dị, thiếu nữ sau một đêm bạc đầu, tú tài nổi lên như diều gặp gió, mọi thứ tựa như được phủ lên một lớp men ảo diệu của ống đựng bút màu đỏ tráng men Thám Hoa, tỏa ra ánh sáng thần bí.
Tiểu Hỉ Thước cực kỳ tò mò, nếu không phải sợ bại lộ thân phận, nàng đã lén đến chỗ ở của Đào Quý Hiên để xem thử.
“Lang quân, nếu Đào Quý Hiên thật sự biết tà thuật thì chúng ta không thể đối phó được, hay là đi hỏi ông chủ Bạch xem hắn nói thế nào.”
Giang Bình khẽ gật đầu, mang theo hộp đựng mấy con bươm bướm cùng Lữ Đại đến Bạch trạch. Một nha hoàn dẫn bọn họ vào hậu viện, Bạch Diệc Nan đang ngồi dưới giàn nho uống trà. Y tuy là một phú thương nhưng lại không có thê thiếp nữ nhi, cũng không xã giao nhiều, trong nhà chỉ có bảy tám người hầu, lúc nào cũng vắng vẻ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-kieu-tien/3401918/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.