Gió đêm mát mẻ, ánh trăng sáng tỏ, Giang Bình mang theo gã sai vặt trở lại chùa Bàn Nhược, giọt nước mưa đọng lại trên lá cỏ trong sân lấp lánh, tựa như ngọc châu rơi trên nền đất. Đi vào Tì Lư điện, có một nữ tử đang quay lưng về phía hai người họ, đứng trước bức họa.
Dáng người nàng cao gầy, đội một vương miện phù dung màu tím vàng, mặc chiếc váy bách hoa ngũ sắc, thắt lưng có tám ngàn con bướm vây quanh, khoác một chiếc áo choàng màu vàng bùn nhạt, cánh tay trái treo một giỏ hoa. Bộ trang phục này giống với thiên nữ trên bích họa, không khỏi khiến người ta nghi hoặc rằng tiên nữ từ trong tranh bước ra.
Giang Bình giật mình, nghĩ thầm vừa có một mỹ nữ rời đi, lại một người nữa đến, Tì Lư điện này nên đổi thành Đào Hoa Điện mới phải. Lại nghĩ nếu nàng thực sự là người trong tranh bước ra, cũng không có gì đáng sợ, vừa vặn có thể hỏi thăm lai lịch của bức bích họa này, bèn hỏi: “Cô nương có biết bức bích họa này là ai vẽ không?”
Nữ tử không lên tiếng, từ từ xoay người lại, nàng cũng không có mặt, chỉ có một mảnh da nhẵn nhụi, trắng không tì vết. Dáng người nàng thướt tha, ăn mặc hoa lệ, khiến làn da nhẵn bóng này thoạt nhìn càng quỷ dị.
Giang Bình hoảng sợ biến sắc, không khỏi lùi lại một bước, toàn thân tóc gáy dựng đứng. Gã sai vặt sợ hãi hét lên một tiếng, sợ tới mức ba hồn bay ra khỏi cửa, bảy phách chui ra dưới chân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-kieu-tien/3401905/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.