Lữ Đại bỏ lại hồ yêu bị định thân, tìm kiếm bảo bối trong động. Trong động này có mười mấy gian phòng, nàng lục tung từng gian, hưng phấn như đang chơi trò chơi, toát ra tính khí của tiểu hài tử. Giang Bình đi theo nàng, bất giác bật cười.
Đẩy cửa gian phòng thứ sáu ra, bên trong phát ra ánh sáng lờ mờ, có bóng người lay động, Lữ Đại tưởng là hạ thủ của hồ yêu, ánh sáng trong tay lóe lên, cầm một thanh kiếm chỉ vào bọn họ: “Tất cả không được nhúc nhích!”
Những người kia quả thật không nhúc nhích, chìm vào im lặng, ngay cả một tiếng hít thở cũng không có. Nhìn kỹ thì thấy họ đều là những nam tử trẻ tuổi chỉ hơn hai mươi, ăn mặc hoa lệ, dung mạo tuấn mỹ, thần sắc đờ đẫn, hệt như là những con rối được chế tác tinh xảo.
Lữ Đại đi đến người gần nhất, đưa tay sờ thử mặt y, lạnh lẽo mềm nhũn, không cảm giác được dương khí, khẳng định: “Là người chết.”
“Chẳng lẽ bọn họ đều là người chết?” Giang Bình đảo mắt nhìn những người khác, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Lữ Đại gật đầu, nói: “Ta đoán bọn họ đều bị hồ yêu bắt đến đây, sau khi chết hồ yêu luyến tiếc không muốn rời, thi pháp khiến thi thể không bị thối rữa, giữ làm kỷ niệm.”
Giang Bình đếm thử, tổng cộng có mười sáu người: “Hồ yêu kia là người đa tình, nàng ta muốn Phản Hồn Đan có lẽ là muốn hồi sinh một người trong số bọn họ. May mà có Lữ đạo trưởng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-kieu-tien/3401887/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.