11.
Khi tôi và Chung Ninh trở lại bệnh viện thì đã rất muộn rồi.
Cô ấy giúp tôi tẩy trang, thay quần áo giúp tôi sau đó lại hỏi tôi:
“Ngày mai cậu muốn ăn gì nè?”
Thật ra trong lòng chúng tôi đều biết rất rõ, bây giờ ngoại trừ một số thức ăn lỏng ra thì tôi đã không thể ăn bất cứ thứ gì khác nữa rồi.
Nhưng tôi vẫn dỗ ngọt cô ấy:
“Tớ muốn ăn cái bánh kem ngọt đến phát ngấy của nước Mỹ mà cậu đã nói ấy, tớ muốn ăn thử xem nó bao nhiêu khó ăn nè.”
"Vậy thì có gì khó đâu? Ngày mai tớ sẽ chạy khắp thành phố mua giúp cho cậu nhé."
Nói được vài câu, tôi đột nhiên lấy tấm chi phiếu ra đưa cho cô ấy:
“Ninh Ninh, tớ có món quà nhỏ tặng cho cậu đây.”
Dưới ánh đèn lờ mờ của phòng bệnh, cô ấy cúi đầu xuống nhìn thấy chữ ký của Chu Chú, đột nhiên sững người.
"Anh ta nhìn thấy cậu sao?"
"Hả, anh ta bảo tớ đừng tỏ vẻ đáng thương như vậy nữa, lần sau lại chạy tới tìm anh ta giả nghèo giả khổcanh ta sẽ không cho tiền tớ nữa."
Chung Ninh đỏ mắt nói: "Tớ đi giết hắn."
Tôi vỗ nhẹ vào tay cô ấy, nghĩ nghĩ muốn nói gì đó với cô ấy nhưng đột nhiên lúc này cơn buồn ngủ lại ập đến:
"Được rồi, tớ ngủ trước một lát, có gì đợi tớ tỉnh lại rồi nói sau nha."
Giấc ngủ lần này thật sự ngủ rất lâu, rất lâu.
Cảnh tượng trong mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-hoi-han-co-vi-gi/2881309/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.