Cúp điện thoại xong, Trình Khác sững sờ rất lâu, mãi tới lúc Giang Dư Đoạt đưa một cốc trà sữa lạnh tới kề sát mặt hắn, hắn mới tỉnh táo lại.
“Của cửa hàng cậu à?” Hắn nhận trà sữa rồi nhìn.
“Anh nghĩ gì thế,” Giang Dư Đoạt nói, “Cửa hàng tôi giờ có mỗi xi măng với gạch lát.”
“Mua bên cạnh à?” Trình Khác cười.
“Bên cạnh đưa sang,” Giang Dư Đoạt hạ thấp giọng, “Một chị gái mở quán, Trần Khánh đã quen được người ta rồi.”
“Trần Khánh cũng được đấy,” Trình Khác liếc nhìn quán bên cạnh, Trần Khánh đang ngồi trước quầy bar nhà người ta, nói chuyện cùng một chị gái, “Trước đây không phát hiện ra cậu ta lại thân thiện như thế.”
“Thân thiện cái rắm, con gái chị kia năm nay lên năm nhất đại học, giờ đang hè về chơi, lúc rảnh thì đến giúp,” Giang Dư Đoạt nói, “Nếu không có cái này, anh cứ xem nó có nói cùng người ta thêm một câu không.”
“Vậy cửa hàng các cậu không phải cũng có à, cô nhóc kia, trông không xinh à?” Trình Khác hỏi.
“Cực xin…” Giang Dư Đoạt nói được nửa thì ngừng, “Thiếu gia, anh nhử tôi nói đấy à?”
“Tôi là người lòng dạ hẹp hòi thế á?” Trình Khác nói.
“Làm sao tôi biết được, từ lúc tôi ở cùng anh, giờ mới là lần đầu tiên ở cùng con gái đây,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi làm sao biết chuyện như vậy lòng dạ anh rộng hay hẹp?”
“Rộng lắm,” Trình Khác nói, “Dù sao tôi tính thêm vài tuổi cũng là người sắp bốn mươi rồi.”
“Cô nhóc kia trông xinh lắm.” Giang Dư Đoạt nói.
“Ồ,” Trình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-giai-giai-duoc/767551/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.