Làm xong báo cáo là có thể về nhà, Trình Khác cảm thấy chính đầu mình cũng đã hơi choáng váng, cuối cùng cũng thả lỏng sau mấy tiếng kinh hãi, bước đi của hắn cũng có chút liêu xiêu.
Giang Dư Đoạt nhìn có vẻ vẫn ổn, dù sao y là người có thể không ngủ mấy ngày mà vành mắt vẫn không đen, giờ đang lê hai chiếc dép lê vừa khác đôi vừa khác màu cùng chú cảnh sát y quen đi phía trước.
“Cậu nhanh chóng bảo đám người ngoài cửa đi đi,” cảnh sát nói, “Không là tôi lập tức ra ngoài gọi từng người bọn họ vào tra hỏi bây giờ.”
“Đi ngay đây.” Giang Dư Đoạt nói.
Ra khỏi cửa, Trình Khác liền phát hiện bên cạnh luống hoa bên kia đường, có hai mươi ba mươi người hoặc ngồi hoặc đứng, nhìn hai người bọn họ đi ra liền lập tức đứng lên, tiến tới phía này.
“Chuyện gì đây? Cậu gọi đến à?” Trình Khác hỏi.
“Động tĩnh lớn như vậy, nhiều nhất nửa tiếng, đám anh em của tôi vùng này đều biết hết,” Giang Dư Đoạt nói, “Chắc chắn sẽ đến xem.”
Trần Khánh đi ngay đầu, có lẽ là chạy thẳng từ trên giường tới, trên người chỉ mặc áo may ô, chân cũng chỉ xỏ dép lê.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Trần Khánh không gào, nhìn tay Giang Dư Đoạt một cái, liền nhỏ giọng hỏi: “Tao nghe nói có người đột nhập vào nhà à?”
“Ừ,” Giang Dư Đoạt nói, “Nói với bọn nó, có trộm vào nhà, là hạng liều mạng, mang theo đồ nghề, suýt nữa không đánh lại.”
Trần Khánh liếc nhìn y, gật gật đầu, quay người phất tay: “Không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-giai-giai-duoc/767549/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.