Nụ hôn này của Giang Dư Đoạt cực kỳ qua loa, gặm gặm một tí ngoài miệng Trình Khác rồi nhanh chóng rời đi, lúc lùi lại đầu còn đập một cái lên mui xe, bịch một tiếng cực vang, Trình Khác nghe thấy mà buồn cười.
“Đi thôi.” Trình Khác nói.
“Ừ.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng, vòng qua đầu xe, rồi nhảy lên xe.
Trình Khác liếc mắt nhìn ba người còn đang quay lưng về phía xe đứng nghiêm túc hút thuốc: “Không cần ba tên này nữa?”
“Kéo về bỏ lồng heo thôi.” Giang Dư Đoạt nhíu mày ấn còi.
Mấy tên nọ lúc này mới quay đầu sang, Trần Khánh còn nói một câu gì đó, qua khẩu hình có vẻ là “Nhanh thế nhỉ.”
Khóe mất Trình Khác liếc một vòng qua Giang Dư Đoạt, Giang Dư Đoạt không biết là vì lúng túng hay gì, ngồi cực kỳ đoan chính, mắt nhìn thẳng phía trước.
Sau khi bọn Trần Khánh lên xe, Giang Dư Đoạt cũng chưa chờ bọn họ ngồi cho vững đã lái xe đi.
“Sao thế?” Trần Khánh hơi sửng sốt, “Định đuổi theo à?”
“Đuổi ai?” Giang Dư Đoạt cũng ngẩn người theo.
“Trình Dịch,” Trần Khánh nói, “Định đuổi theo à! Tao đệch, đuổi đi! Đánh nốt cái chân kia của nó…”
“…Đuổi theo hắn ta làm gì?” Giang Dư Đoạt có hơi bất lực.
“Không đuổi à? Đệch, không đuổi mày lái mạnh như thế làm gì.” Trần Khánh nói.
“Ngồi yên của mày đi.” Giang Dư Đoạt cắn răng.
Phía sau nhất thời không còn tiếng gì nữa.
Trình Khác nhịn cười, hắng giọng một cái, tựa lưng vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tâm trạng không nói rõ được là tốt hay xấu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-giai-giai-duoc/767527/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.