*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ sau cái ngày Trình Dịch gọi điện thoại bảo hắn về nhà rồi bị cự tuyệt, điện thoại Trình Khác cũng không vang lên nữa, không có điện thoại, cũng không có tin nhắn.
Ai ai cũng nghỉ, Tết nhất rồi.
Người muốn ăn Tết sẽ tự liên hệ với nhau, người không ăn Tết sẽ bị quên lãng.
Huống hồ là kiểu người như hắn, vừa rời khỏi vòng sinh hoạt từ nhỏ tới lớn, lại chưa hề gia nhập vào bất kỳ vòng quan hệ nào trong cuộc sống mới.
Loại cuộc sống như thế này, sợ là chẳng có ai nghĩ đến hắn.
Không, còn khách sạn nhớ tới hắn.
Hắn nhận được một phần quà từ khách sạn đưa tới.
Không, đây cũng không tính là nhớ tới.
Ở đây hắn giống như những người khác, đều là “Quý khách”, mà không phải Trình Khác.
Hắn mở hộp quà ra, bên trong có vài cái hộp, có đồ điểm tâm, có hoa quả khô, còn có một hộp hoa quả tươi, đều là đồ trong nhà sẽ chuẩn bị.
Trình Khác cầm một cái bánh quy cuộn* lên, liếc nhìn giờ, còn chưa tới buổi trưa.
Hiện giờ nếu ra ngoài, chắc chắn không có chỗ nào để ăn, vì thế hắn bỏ cả túi bánh quy cuộn vào trong túi áo khoác, sau đó cầm notebook ra ngoài.
Xe vẫn gọi được, kể cả không gọi được xe, từ khách sạn đến cửa hàng, đi bộ cũng chỉ cần hai mươi phút.
Lúc ra ngoài Trình Khác lần lượt nhìn từng cái áo khoác treo trong tủ, hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-giai-giai-duoc/767501/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.