Giang Dư Đoạt ngày thường không thích đến quán bar, đám đàn em y thì thích đi, gọi y mấy lần y cũng chỉ đi có hai ba lần.
Âm nhạc quá ồn, ánh đèn quá chói, người quá nhiều, rượu cũng không ngon, lúc đi ra đầu còn đau như búa bổ.
Ai cũng cho là y không thích hoàn cảnh như vậy, chẳng ai biết, hỗn loạn như vậy sẽ khiến y căng thẳng, nhiều lúc sẽ kéo y về những đoạn ngắn trong ký ức.
Tuy là không giống nhau, nhưng y cũng không hiểu sao, vào lúc nào đó sẽ có một điểm hoặc một chi tiết nhỏ, thậm chí chỉ là một vệt ánh sáng thoáng qua.
Giang Dư Đoạt kéo vành mũ xuống thấp, cúi đầu nhìn dao trên tay, theo sau Trần Khánh đi vào.
Sau khi vào cửa, nhìn thấy hai cô gái đang đứng cạnh cửa gọi điện thoại, y ngẩn người, xem ra cũng không phải chỉ toàn nam… Đây thật sự là hai người con gái đúng không? Hay lại giống như ông chủ cửa hàng hoa kia… Nghe thử giọng, thật sự là con gái…
Quán bar rất lớn, sau khi đi vào trong Giang Dư Đoạt không để ý gì khác, trước tiên nhìn rõ địa hình vài lần.
Có hai tầng, đi qua hành lang là nhà vệ sinh, xuyên qua sàn nhảy là quầy bar… Hiện giờ đang là giờ cao điểm, trên sàn nhảy, trước quầy bar đều kín người, người xung quanh hoặc đứng hoặc đi, quây hết bàn lại.
“Cái đệt! Tam ca!” Trần Khánh sau khi đi vào liền quay đầu gào lên với y một tiếng, trên mặt tràn ngập khiếp sợ.
Giang Dư Đoạt còn chưa kịp rõ gã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-giai-giai-duoc/767497/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.