*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Thể chất Giang Dư Đoạt quả thật có hơi đặc biệt, lúc Trình Khác ôm y, không hề cảm giác như đang ôm một que kem đông lạnh hai giờ trên ban công trong tưởng tượng, lại giống như đang ôm một cái lò sưởi lớn. 
Trên người Giang Dư Đoạt ấm áp. 
Vô cùng kỳ lạ. 
Đây là nguyên nhân đầu tiên khiến Trình Khác sau giây phút bao nhiêu cảm động bị một câu của y đánh cho tan nát vẫn không hề buông tay ra, còn một nguyên nhân khác là không muốn buông, chỉ muốn ôm lấy y. 
Đương nhiên, thứ tự hai nguyên nhân này cũng có thể phải đảo ngược lại. 
Có điều loại hành vi vừa mắng xong một câu lại vẫn im lặng ôm người ta không buông, cần da mặt. 
Trình Khác vẫn luôn cảm thấy da mặt mình đủ dày, lúc chịu đựng cái danh hiệu “phế vật”, cùng với đang chiếm tiện nghi như bây giờ. 
“Cậu luyện độc môn nội công gì à?” Hắn nói. 
“Cái gì?” Giang Dư Đoạt hỏi. 
“Cậu không lạnh à,” Trình Khác nói, “Trên người còn ấm.” 
“Tôi vẫn luôn như thế, Trần Khánh nói tôi là hỏa thể.” Giang Dư Đoạt nói. 
“Hỏa thể?” Trình Khác cười cười, “Vậy cậu mùa hè có phải cứ thế cởi trần mà chạy…” 
“Tôi mùa đông cũng cởi trần mà.” Giang Dư Đoạt nói. 
Trình Khác trong nháy mắt nhớ tới cảnh tượng Giang Dư Đoạt trần trụi mở cửa hôm đó, đột nhiên cảm thấy trên người ngứa ngáy, cứ như mọc một tầng rôm. 
Lời này đột 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-giai-giai-duoc/767492/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.