Ngay lúc Trình Khác lúng túng đến mức muốn giơ tay đập Giang Dư Đoạt ngất đi, nhân viên phục vụ đã đến giải cứu hai người bọn họ.
“Số 23, đến các anh rồi!” Phục vụ hất rèm lên gọi.
“Đi,” Giang Dư Đoạt ngược lại chẳng có cảm giác gì, vui vẻ kéo Trình Khác, “Chúng ta là số 23.”
Cái cửa hàng rách nát gì.
Phục vụ ngay cả câu “số 23, xin mời dùng cơm” cũng không nói, cứ một câu “đến các anh rồi” thô lỗ như thế.
Đến các anh cái gì rồi.
Đến các anh tắm rồi, đến các anh lên xe rồi, đến các anh mua vé rồi…
Có điều lúc đi vào cửa hàng ngửi thấy mùi canh cá chua, Trình Khác tạm thời tha thứ cho bọn họ.
“Muốn loại canh gì?” Phục vụ hỏi.
Giang Dư Đoạt nhìn Trình Khác.
“Có canh gì?” Trình Khác hỏi.
“Chua mặn, chua cay, chua tê cay, tươi chua, chua chát.” Nhân viên phục vụ đọc một lèo.
Có lẽ vì mỗi ngày đều phải nói rất nhiều lần, cho nên đọc cực kỳ thành thạo, tốc độ đọc kinh người, đọc xong Trình Khác ngoài chua và chua, còn lại quên hết.
Giang Dư Đoạt nhìn hắn chờ một lúc, quay đầu nhìn phục vụ: “Canh chua cay đi, cá quả.”
“Được,” phục vụ gật đầu, “Đầu tiên ghi đơn cho các anh đã, chọn đồ ăn xong gọi tôi.”
Không chờ hai người bọn họ trả lời, phục vụ đã quay người, lao tới một bàn khác đang vẫy tay gọi phục vụ.
“Kinh doanh tốt nhỉ?” Trình Khác hơi ngạc nhiên.
“Ừ, cho nên nhân viên làm mệt chết, Nhị Trọc một năm cũng không làm nổi, nên đi.” Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-giai-giai-duoc/767490/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.