Ngọc Quân tiến vào nhà ông ngoại trước, còn Lục Cảnh Thành tay xách một đống túi quà mừng vào sau. Ngọc Quân thấy ông nội đang ngồi trên ghế bành ngắm nghía bản thư pháp, cô nhanh chóng chạy lại ôm cô ông.
“Ông ngoại, con về ăn Tết với ông nè.”
Ông ngoại tháo kính ra, vui vẻ vỗ tay cháu gái.
“Tốt. Ông ngoại cũng đang chờ hai đứa đây.”
Lục Cảnh Thành mang đồ đặt lên bàn trà, anh cúi chào ông ngoại.
“Ông ngoại.”
Ông ngoại gật đầu, đối với cái đứa cháu rể tự dưng đến bắt cóc cô cháu gái bé bỏng của ông đi mất. Nó mới hai mươi tuổi, còn chưa được ở cạnh ông được mấy ngày đã phải theo về nhà chồng.
Ngọc Thảo từ trong bếp đi ra, thấy Ngọc Quân và Lục Cảnh Thành đã đến thì cười hiền lành bảo.
“Hai đứa đã về rồi thì mau vào trong rửa tay rồi chuẩn bị ăn tối. Ông ngoại, con đã nấu xong bữa tối rồi, mình vào ăn cơm thôi.”
Ngọc Quân cười tít mắt bảo Lục Cảnh Thành.
“Xem ra hôm nay anh có lộc ăn rồi đấy, chị Ngọc Thảo nấu ăn đỉnh lắm đấy.”
Lục Cảnh Thành cũng nhìn về phía Ngọc Thảo.
“Vất vả cho chị họ rồi.”
Ngọc Thảo xua tay lắc đầu.
“Không có gì. em cứ tự nhiên như ở nhà nhé.”
“Vâng.”
Bữa cơm tất niên diễn ra trong không khí rất đầm ấm. Chỉ có bốn ông cháu quây quần ngồi lại với nhau. Cha mẹ của Ngọc Thảo vẫn phải túc trực ở cơ quan không thể quay về ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-giai-doc/3511718/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.