Trương Ngọc Quỳnh lặng lẽ lấy khăn tay tẩm sẵn thuốc mê trong túi tiến sát lại sau lưng Ngọc Quân. Cô ta đột ngột nhào lên một tay vòng qua cổ khống chế còn một tay giữ chặt khăn tay che đi mũi và miệng của Ngọc Quân.
Ngọc Quân vùng vẫy cào cấu trên cánh tay của Trương Ngọc Quỳnh nhưng cô ta nghiến răng nghiến lợi chịu đựng, nhất quyết không thả tay ra. Đợi đến tầm một phút sau, xác định Ngọc Quân không còn khả năng chống đỡ cô ta mới từ từ buông tay. Trương Ngọc Quỳnh hất mạnh cho Ngọc Quân ngã đập xuống sàn nhà, cô ta từ trên cao nhìn xuống người đang nằm hôn mê bất tỉnh dưới sàn nhà, khinh bỉ.
“Dù mày có dựa vào quyền thế Lục Cảnh Thành thì cũng vẫn là một con nhà quê ngu ngốc. Dám lên mặt với tao sao, đầu thai làm lại kiếp sau cũng không có cửa.”
Cô ta thẳng người, nói vọng vào bên trong cánh cửa nhà vệ sinh.
“Ra đây đi.”
Cạch! Cửa nhà vệ sinh bật mở, một người đàn bà bước ra. Chính là người đàn bà đã nén khóc ở lễ đường đính hôn lúc nãy.
Bà ta gọi Trương Ngọc Quỳnh một tiếng.
“Ngọc Quỳnh.”
“Bây giờ bà kéo con nhỏ này đặt lên giường kia đi. Nhớ lột hết đồ của nó ra luôn.”
“Được.” Bà ta gật đầu, nhưng vẫn nhìn Trương Ngọc Quỳnh lo lắng.
“Ngọc Quỳnh, làm thế này có nguy hiểm quá không? Phía Lục Cảnh Thành mà biết là do chúng ta sắp đặt thì sợ là…”
Trương Ngọc Quỳnh lạnh lùng gạt phắt đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-giai-doc/3509293/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.