“Anh trai, đừng sợ…”
Hương thơm len lỏi vào trong lồng ngực Lục Cảnh Thành, hơi thở mềm mại bên tai anh, còn có bàn tay ấm áp đang vỗ về trên vai anh.
Anh thật sự không có nghe nhầm. Cô đã nhớ ra anh là người đã được cô cứu mạng năm xưa rồi sao? Anh nhìn chằm chằm vào người đang ngủ trong lòng mình.
Ngọc Quân chỉ nói một câu trong vô thức rồi từ từ tỉnh dậy. Hình như cô vừa mơ thấy lần đầu tiên cô gặp Lục Cảnh Thành.
Chuyện năm ấy xảy ra khi cô mới 8 tuổi.
Buổi trưa nắng đổ lửa, bà nội bắt cô bé phải đi tìm rau dại trong rừng để về làm thức ăn cho gà. Ngọc Quân đành phải nghe theo, cô bé không ngờ khi mình đang cắm cúi hái rau lại gặp khung cảnh đánh nhau hỗn loạn ở bìa rừng. Là đám côn đồ dạo này cô bé thường xuyên gặp đang dùng mã tấu và dao dài tấn công một anh trai lạ mặt.
Anh trai đấy có vẻ cũng rất mạnh, ra tay chuẩn xác đáp trả lại từng tên một. Cô bé chỉ thấy anh trai đó đá lên một cú, một tên côn đồ nhuộm tóc vàng hoe đã văng xa cả mét. Sau đó anh trai đó đoạt được một thanh sắt từ tay một kẻ mình vừa hạ gục, lại càng dễ dàng thẳng tay quét sạch bọn chúng.
Nhưng bọn giang hồ đó rất đông, phải đến hơn hai chục tên, kẻ nào kẻ nấy đều xăm rồng xăm phượng lên trên người, tay lăm lăm vũ khí sắc nhọn liều chết xông lên. Còn bên kia chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-giai-doc/3505605/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.