Mẹ Trương không thể tin nổi nhìn đứa con gái trước mặt. Trong tiềm thức của bà ta, đứa con gái này là người yếu đuối, bảo gì nghe đấy, luôn luôn cúi đầu đi đằng sau.
Chưa bao giờ dám cãi lại ý bà.
Vậy mà bây giờ nó lại công khai chống đối lại cả nhà. Nó còn muốn đem chị gái nó gả cho người khác để đổi lấy tiền bạc.
Tại sao đột nhiên nó lại thay đổi?
Trương Ngọc Quỳnh vừa khóc xong, vẫn còn nghẹn ngào nhìn Ngọc Quân chất vấn.
“Rốt cuộc là chị đã làm gì có lỗi với em? Em muốn đứng nhìn chị đâm đầu vào chỗ chết sao?”
Ngọc Quân nhìn người vừa thốt ra cái câu nói nghe như đúng tình hợp lý lắm. Cô ta còn dám mở mồm ra hỏi cô, sự chán ghét trong mắt cô lóe lên không thèm che dấu.
Cô không nặng không nhẹ gõ ngón tay từng nhịp xuống thành ghế, lên tiếng.
“Chị thật sự không biết chị làm gì có lỗi với tôi hay sao?”
Trương Ngọc Quỳnh chột dạ, chẳng lẽ nó đã biết hết mọi chuyện hay sao. Chuyện mẹ ruột cô ta tráo con, cô ta cố ý tìm cách phá hoại danh dự của nó.
Không, không thể nào.
Nếu nó đã biết thì sao không nói ra. Nó chỉ cố tình đe dọa cô ta mà thôi.
Cô ta hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, làm cho giọng mình trở nên kiên định hơn.
“Chị xin thề trước nay không bao giờ làm gì có lỗi với em.”
Mẹ Trương cũng chịu hết nổi, bà lạnh giọng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-giai-doc/3483949/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.