Cha Trương hỏi Ngọc Quân.
“Con thấy thế nào?”
Cô thấy thế nào ấy hả? Cô đang cảm thán ngày này cuối cùng cũng phải tới.
Ngày mà cô xé rách mặt với cái gia đình giả tạo này rồi.
Cô chán ngán phải diễn cái vở kịch gia đình tình thâm này rồi.
Chịu đựng hết một kiếp người ngu xuẩn, cô không muốn kiếp này vẫn phải trưng ra cái vẻ mặt thâm thiện để tìm cách đâm sau lưng bọn họ nữa.
Cô muốn quang minh chính đại mà làm.
Ngọc Quân thản nhiên.
“Con còn đang là sinh viên, chẳng biết gì về công việc kinh doanh. Con cũng không thể nhúng tay vào chuyện nội bộ của Lục thị.
Sao mọi người lại nghĩ là Lục Cảnh Thành chắc chắn là sẽ thuận theo con. Lục thị là tập đoàn đã đưa lên sàn chứng khoán. Anh ấy quyết định điều gì cũng sẽ cần thông báo với các cổ đông khác. Giờ chồng con mở cửa sau cho nhà vợ thì làm sao người khác có thể tin phục anh ấy được.
Nhưng con có một cách khác giúp nhà họ Trương.”
Cô có ý nhìn Trương Ngọc Quỳnh một cái, trước ánh mắt căng thẳng của cô ta nhẹ nhàng nhả ra hai chữ.
“Liên hôn!”
Đúng vậy. Trương Ngọc Quỳnh hưởng thụ mọi thứ của nhà họ Trương thì bây giờ cũng đã đến lúc báo đáp.
Mẹ Trương cao giọng. Ai sẽ là người liên hôn, liên hôn với ai.
“Liên hôn?”
Ngọc Quân gật đầu,
“Đúng vậy.”
Bây giờ trong nhà ngoại trừ Ngọc Quỳnh thì cũng chỉ còn đứa con trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-giai-doc/3480276/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.