Sau khi Ngọc Quân và Lục Cảnh Thành lên xe, cuối cùng thì Ngọc Quân không nhịn được nữa mà bật cười.
Lục Cảnh Thành liếc mắt nhìn cô, sao tự nhiên lại cười vui vẻ thế.
Ngọc Quân cười thoải mái xong mới bảo Lục Cảnh Thành.
“Em đảm bảo với anh chiều nay cái lũ cá của ông nội chắc chắn sẽ bị cho vào nồi hết.”
Ý cười trong mắt của Lục Cảnh Thành như tràn cả ra, anh như nhìn nhìn thấy bé năm nào anh gặp vui vẻ vô tư dù có bị người nhà ghét bỏ đến mức nào.
Anh vuốt ve mái tóc của cô.
“Em lại gây ra họa gì rồi?”
Cô nháy mắt với anh,
“Em thấy mấy con cá gầy quá nên đã đổ hết một bao thức ăn cho cá xuống hồ rồi. Thế có tính là gây họa không?”
Lục Cảnh Thành véo cằm cô, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn sâu. Khi anh buông ra mới khàn giọng nói.
“Chỉ cần em đồng ý ở lại bên anh, gây ra họa lớn ngập đầu cũng có anh chống đỡ cho em.”
Nghe anh nói, Ngọc Quân bỗng cảm thấy chua xót. Cô duỗi tay kéo lấy vạt áo của anh, dụi đầu vào ngực anh. Lục Cảnh Thành thuận động tác của cô, vòng tay ra sau ôm chặt lấy cô.
Một lúc lâu sau, cô mới nghẹn ngào nói với anh.
“Em sẽ mãi ở bên cạnh anh.”
Ngọc Quân có cảm giác cơ thể anh đột nhiên cứng đờ nhưng chỉ vài giây sau anh đột nhiên thò tay xuống, lúc cô còn đang bị bất ngờ chưa hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-giai-doc/3462126/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.