Lúc hai người ngồi trong xe sắp đến nhà họ Trương, Ngọc Quân chợt nhớ ra, không thể để anh lại cho cái nhà đó chiếm nhiều lợi lộc nữa. Cô nắm tay anh.
“Ông xã này, em bảo. Anh đừng có mà nghĩ vì nhà họ là thông gia hay nhà mẹ đẻ của em gì đó mà nhân nhượng họ.”
“Anh cứ thẳng tay mà sát phạt. Đừng để bọn họ ỷ thế của anh mà chiếm lợi.”
Lời của vợ nói đương nhiên là điều phải nghe, Lục Cảnh Thành nhận lời. Nếu bọn họ đã làm cho vợ anh không vui, thì tức là làm cho anh cũng không vui.
Trương Ngọc Quân vui vẻ thưởng cho anh một cái hôn lên má, ông xã của cô đúng thật là nghe lời.
Lục Cảnh Thành híp mắt nhìn cô, anh không hài lòng với cái hôn nhẹ ở má đó. Anh lập tức ôm eo cô kéo sát vào người mình, cho cô một cái hôn sâu. Ngọc Quân cũng không từ chối, cô quàng tay lên cổ anh, khẽ khàng đáp trả làm cho cái hôn này dễ dàng hơn.
Tiếng môi lưỡi quấn quýt với nhau vang khắp trong xe. Tài xế ngồi phía trước mặt không đổi sắc, nhấn nút trên bảng điều khiển hạ tấm mành che xuống ngăn cách.
Đến khi xe dừng trước cửa nhà họ Trương thì anh mới buông cô ra. Ánh mắt anh vẫn còn dính sát trên bờ môi sưng đỏ của cô, nhìn cô gái nhỏ đang dựa trong ngực anh mà thở dốc.
Chết tiệt.
Anh càng ngày càng cảm thấy mình đã mắc bệnh nặng. Thật không thể rời khỏi cô gái này. Chỉ muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-giai-doc/3462118/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.