Lục Cảnh Thành chăm chú nhìn cô, anh khàn giọng.
“Em vẫn còn chưa đi sao?”
Vừa mới ngủ dậy đã đòi đuổi cô đi. Cô lật người, nằm hẳn lên trên người anh.
“Đây là giường của chồng em, em còn đi đâu được chứ? Anh không muốn ngủ cùng em sao?”
Lục Cảnh Thành bóp trán, anh thật không biết làm sao với thái độ này của cô.
Thấy anh vẫn không để ý đến mình, Trương Ngọc Quân tiếp tục mềm giọng dỗ dành anh.
“Em thật sự đã biết sai rồi. Em đã gả cho anh, giờ em chỉ muốn sống hòa thuận bên cạnh anh. Làm vợ của anh, sau này sẽ sinh con đẻ cái cho anh.”
“Anh không thể cho em được sao?”
Vừa nói cô vừa nhìn thẳng vào mắt anh.
“Không phải là em rất sợ tôi sao?” Lục Cảnh Thành gắng sức kiềm chế, đôi môi mỏng mím chặt, trên trán còn nổi gân xanh, hơi thở nặng nề, cơ ngực phập phồng mãnh liệt.
Âm thanh của anh như bị buộc chặt bằng sợi tơ mỏng, có thể bị đứt bất cứ lúc nào.
“Em đừng có trêu chọc tôi như vậy. Tôi là kẻ điên. Kẻ điên sẽ không biết kiềm chế lòng mình được đâu. Đến lúc đó em có hối hận cũng không kịp nữa.”
Cô mỉm cười, lời nói biến mất khi hai đôi môi chạm vào nhau.
“Em tuyệt đối sẽ không hối hận.”
Nụ hôn của cô vừa chạm xuống đã mau chóng thổi bùng lên một ngọn lửa, anh tham lam ngậm lấy môi lưỡi của cô. Nụ hôn này vừa điên cuồng vừa gấp gáp khiến cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-giai-doc/3462115/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.