Sau lời nói của Ngọc Quân, Lục Cảnh Thành không nói thêm một lời. Chỉ nhét vào tay cô bó hoa cưới, rồi hơi khom lưng bế cô lên định đi thẳng.
Ngọc Quân giật mình vì động tác nhanh gọn của anh. Cô đập vào vai anh.
“Anh thả em xuống mau.”
Ánh mắt lạnh lẽo của Lục Cảnh Thành cúi xuống nhìn cô,
“Sao, chưa gì đã muốn đổi ý?”
Ngọc Quân buồn cười, có ai đời đi đón dâu mà cứ như thổ phỉ cướp con gái nhà lành như anh không.
“Đuôi váy cưới dài lắm, nếu anh bế em sẽ quét lê dưới sàn. Không cẩn thận anh giẫm vào sẽ khiến cả hai cùng ngã thì sao.”
“Sẽ không để em ngã.” Anh nói chắc chắn, không có vẻ gì muốn thả cô xuống.
“Vậy cũng không được. Váy cưới trắng sẽ bị bẩn. Em không muốn mặc bộ váy cưới dính bẩn gả cho anh đâu.”
Thấy cô kiên quyết, Lục Cảnh Thành mới từ từ thả cô xuống. Nhìn anh có vẻ vẫn không hài lòng, Ngọc Quân nắm bàn tay của mình vào tay anh, mười ngón tay đan chặt vào với nhau. Cô lắc lắc trước mặt anh.
“Như thế này là sẽ không lạc mất. Được chưa anh?”
Sắc mặt anh lúc này mới lộ vẻ hài lòng. Sao cô lại không biết, người đàn ông này chỉ hận muốn dính lấy cô như thế nào.
Lục Cảnh Thành đỡ cô xuống lầu, bước thẳng vào xe dẫn đầu đoàn siêu xe đến địa điểm tổ chức hôn lễ xa hoa.
Mỗi một chi tiết đều được trang trí lộng lẫy khiến người khác trầm trồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuoc-giai-doc/3462109/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.