Chương trước
Chương sau
Phòng làm việc của Lý Ải Thanh nằm trong một khuôn viên ở ngoại ô, khung cảnh rất nên thơ hữu tình, có núi xanh nước biếc nhưng kiểm soát an ninh rất nghiêm ngặt, may mắn là Tạ Tiền Thiển đã trả tiền đặt cọc trước nên nhân viên của phòng làm việc đã ra tận cửa đón cô, bằng không nếu muốn vào thì khả năng cao chỉ có thể trèo tường.

Chỉ cần đi bộ đến một tòa nhà nhỏ màu trắng ở phía trong cùng của khuôn viên, trên cửa có bảng "Lý Ải Thanh Studio" và " Lý Ải Thanh Art Gallery" bằng phông chữ nghệ thuật.

Cô cứ nghĩ rằng mình có thể trực tiếp gặp Lý Ải Thanh một cách suôn sẻ nhưng khi đến đó, cô mới nhận ra rằng gặp một người còn khó hơn lên trời.

Không biết Lý Ải Thanh này thực sự tất bật với quá nhiều công việc hay chỉ là đang cố tỏ ra phong thái của một bậc thầy đẳng cấp mà để cô ngồi chờ một mình hơn cả tiếng đồng hồ.

Trong khoảng thời gian chờ đợi, Tạ Tiền Thiển thỉnh thoảng nhìn thấy những chiếc ôtô sang trọng đậu trước cửa studio, họ đều cho con đi học vẽ. Những gia đình có thể gửi con đến đây để học đều là người giàu có bậc nhất chứ không phải loại giàu có bình thường. Có thể hình dung giá cả của một buổi học ở đây hoàn toàn không phù hợp túi tiền của những gia đình bình thường.

Toàn bộ khung cảnh của phòng làm việc mang cho Tạ Tiền Thiển cảm giác rằng chỉ có ba từ để diễn tả — cao, to và đẳng cấp.

Trong lúc chờ đợi, cô nhận được một cuộc gọi từ Trang Ty Thiến, sau khi cô nhấc máy thì nghe được giọng còn ngáy ngủ của Trang Ty Thiến: "Alo, Thiển Thiển, cô đang ở đâu?"

"Phòng làm việc của Lý Ải Thanh."

"Hả..." Đối phương trực tiếp phấn chấn hẳn lên, nói: "Cô chạy đi tìm bậc thầy Lý Ải Thanh rồi sao? Tôi nghe nói cô muốn mua tranh vẽ của Lý Ải Thanh, cô đã gặp được chưa?"

"Chưa nữa, tôi đã trả tiền đặt cọc nhưng tôi vẫn chưa thấy ai cả."

Trang Ty Thiến đã phân tích cho cô qua điện thoại: "Để tôi nói cho cô biết, những người làm nghệ thuật này đều rất biết cách vờ vịt để nâng cao giá trị bản thân. Lúc nào họ cũng phải thể hiện ra dáng vẻ của một cao nhân thế ngoại khiến cô cảm thấy rằng người này như tiên nhân sống trên trời vậy. Có như vậy, khi cô tiêu tiền sẽ không mềm lòng mà còn cảm thấy vui như tìm được bảo vật, sau này đi ra ngoài gặp người khác cũng có thể giúp đỡ thổi phồng một chút, cái gì mà khó khăn lắm mới gặp được bậc thầy Lý Ải Thanh v.v... có như vậy thì danh tiếng lại càng được lan rộng hơn. Đây là kiểu tiếp thị đói khát, về bản chất thì cũng cùng mô tuýp thôi. Bây giờ, cô hãy đứng dậy và nói rằng cô muốn rời đi thử xem sao, liệu những người đó có cho cô gặp mặt ngay hay không?"

Tạ Tiền Thiển cảm thấy mình có thể thử xem như thế nào nên cúp điện thoại. Trang Ty Thiến sững sờ nhìn điện thoại, cô ấy gọi điện thoại không phải để nói chuyện này, chuyện chính còn chưa nói nữa là, cái quái quỷ gì thế này?

Sau đó, Tạ Tiền Thiển đứng dậy và nói với nhân viên trong phòng làm việc vẽ, nếu Lý Ải Thanh thực sự quá bận rộn thì thôi vậy, bức tranh vẽ cô không cần nữa.

Quả nhiên, những người trong phòng làm việc yêu cầu cô đợi thêm chốc lát để bọn họ đi xem t Lý Ải Thanh đã hoàn thành công việc của mình hay chưa.

Một lúc sau, trợ lý của Lý Ải Thanh đích thân ra đón cô: "Bậc thầy Lý Ải Thanh có thể sắp xếp thời gian để gặp cô nhưng do thời gian eo hẹp, nếu cô muốn trao đổi những vấn đề về tranh vẽ thì nên cố gắng kiểm soát thời gian."

Tạ Tiền Thiển không phản đối gì và sau đó được nhân viên dẫn vào, đi xuyên qua dãy hành lang dài kiểu cổ kính ra thẳng phía sau rồi dừng lại trước một căn phòng, trợ lý kéo rèm cửa cho cô, một cơn gió mát thổi tới. Đập vào mắt cô là một người phụ nữ xinh đẹp, mặc một chiếc áo trường bào thêu theo phong cách cổ điển trang nhã, ngồi khoanh chân trên chiếc chõng tre với mái tóc được búi gọn sau đầu. Trước mặt là chiếc bàn gỗ dài có mấy chiếc bút lông cùng nghiên mực, còn bên phải đặt quả cầu phong thủy lăn không ngừng, viên đá khô bên trong quả cầu tỏa ra một làn khói, thoạt nhìn giống như người phụ nữ này đang ngồi trong làn khói như thể đã đắc đạo thành tiên vậy. Vẻ đẹp như tranh vẽ, mang đến cho khác người cảm giác không thể chạm đến được và cũng không nỡ mang ra chia sẻ.

Tuy nhiên, ánh mắt của Tạ Tiền Thiển vẫn dừng lại ở bức tranh khổng lồ phía sau cô ấy, đó là một bức tranh phong cảnh được phóng to và được xem là tác phẩm tiêu biểu của Lý Ải Thanh, cũng chính tác phẩm này đã đưa tên tuổi cô ấy vươn ra tầm quốc tế.



Nhưng nếu Tạ Tiền Thiển nhớ không nhầm, bức tranh này hẳn là tác phẩm thời kỳ sau này của bà Mộc Tử, khi đó cô đã học tiểu học, giai đoạn này những bức tranh vẽ của bà Mộc Tử ngày càng có nhiều chi tiết, phong cách vẽ cũng ngày càng phong phú rạng rỡ tạo ra một trường phái của riêng mình.

Từ lúc bước vào phòng, ánh mắt của cô quét ngang qua Lý Ải Thanh, liền lập tức bị cuốn vào bức tranh phía sau, trợ lý bên cạnh đúng lúc giới thiệu: "Đây là bậc thầy Lý Ải Thanh."

Một tay đặt trên áo, Lý Ải Thanh rót một tách trà cho Tạ Tiền Thiển với một nụ cười ân cần và nói với cô: "Ngồi đi, cô bé."

Tạ Tiền Thiển ngồi khoanh chân đối diện với cô ấy, eo thẳng tắp, phong thái nghiêm trang.

Lý Ải Thanh pha trà một cách khéo léo và tự nhiên rồi đặt tách trà nóng trước mặt Tạ Tiền Thiển, nói: "Cô là người mua tranh trẻ nhất mà tôi từng gặp, cô đã học vẽ bao giờ chưa?"

Đôi mắt sáng màu của Tạ Tiền Thiển nhìn chằm chằm cô ấy một lúc, vẫn không trả lời, cô chỉ đang phân biệt người phụ nữ trước mặt mình, cô ấy chải búi tóc giống kiểu của một nữ tu Đạo giáo với một chiếc trâm cài tóc bằng gỗ đơn giản, khuôn mặt thanh tú và sống mũi cao cùng đôi mắt hai mí, làn da mỏng mềm mịn, hầu như không có một khuyết điểm nào. Trước đây, cô đã xem qua ảnh của Lý Ải Thanh trên mạng rồi, rất đẹp, đẹp đến mức độ không giống như người sống trong cõi nhân gian vậy.

Tạ Tiền Thiển trước đó đã đọc qua thông tin của cô ấy, tầm khoảng ba mươi lăm hoặc mười sáu tuổi nhưng sau khi nhìn thấy người thật, mặc dù không khác nhiều so với trên mạng cũng được cô ấy chăm chỉ bảo dưỡng rất tốt, tốt đến nổi cảm thấy có nhiều dấu vết của sự nhân tạo.

Tôi nghe nói rằng cô ấy rất nổi tiếng trên mạng Internet và bất kỳ bức ảnh nào được chụp ở góc đôi mắt cụp xuống đang viết chữ đều có thể thu hút nhiều fan hâm mộ khen ngợi, so với những hotgirl nổi tiếng trên mạng Internet thì đẳng cấp của Lý Ải Thanh cao hơn rất nhiều. Cô ấy tốt nghiệp Đại học B với bằng thạc sĩ khoa học thần kinh, thông thạo piano, cờ vua, thư pháp và hội họa. Năm hai mươi tuổi được quốc tế công nhận với bức tranh phong cảnh, sau đó xuất bản tự truyện, cô ấy được mời làm giám khảo hai kỳ liên tiếp của cuộc thi thiết kế phong cảnh quốc tế.

Người hâm mộ phong cho cô danh hiệu Tài nữ Đại học B, Thanh Liên thế gian, danh hiệu trăm năm nay hiếm người dùng, bây giờ lại dùng để miêu tả cô ấy.

Chỉ tiếc là Tạ Tiền Thiển vừa mới ngồi xuống thời điểm đấy liền sinh ra ảo giác như đã từng nhìn thấy cô ấy nhưng sau khi cẩn thận xác định lại thì quả thật là không hề quen biết trước đó.

Thấy cô nhìn thẳng vào mình, Lý Ải Thanh khẽ mỉm cười, nói với cô: "Đừng căng thẳng, muốn hỏi gì cứ nói đi."

Tạ Tiền Thiển bình tĩnh hỏi: "Bức tranh phía sau cô tên là gì?"

Lý Ải Thanh cũng chú ý đến cô gái trước mặt đã nhìn bức tranh phía sau cô vài lần sau khi bước vào đây, cười nói với cô: "Đã quen ngắm ngàn cảnh trên đời, Thanh Liên vẫn ngồi trong tôi. Bức tranh này được gọi là Ức Thanh Liên."

Nhưng mà lúc này, khóe miệng cô gái lại cong lên một tia châm chọc khó lường, thản nhiên nói: "Thật sao? Vậy ý của cô bức tranh phong cảnh này hoa sen chính là chủ thể sao?"

Mặc dù Lý Ải Thanh cảm thấy khuôn mặt non nớt và khí chất điềm tĩnh của cô gái trước mặt có chút không phù hợp nhưng cô ấy vẫn trả lời: "Như cô thấy đấy."

Tạ Tiền Thiển đảo mắt khỏi bức tranh, nhìn thẳng vào cô ấy: "Vậy thì nhất định là cô không nghiên cứu kỹ mặt sau của bức tranh này. Tác giả của bức tranh này khi thiết kế đã nghĩ ra câu đố nên vẽ rất nhiều chi tiết để che đậy chủ thể của bức tranh này. Và còn dùng bông hoa súng để đánh lạc hướng người giải đố. Nhưng nếu phân biệt cẩn thận, hướng chim vàng anh vươn đầu, hướng chuồn chuồn bay, hướng gió thổi và cả hướng mà lá sen hoa súng này nghiêng về đều là phía cái ao giữa đình có con ếch ngồi trên lá sen, nếu nhìn kỹ hơn nữa thì con ếch này bị cụt một chân. Theo logic mà nói, cô bé trong bức tranh đang chỉ vào cái ao, thoạt nhìn người giải đố sẽ tưởng cô bé chỉ vào bông hoa súng nhưng bông hoa súng lớn đến mức có thể nhìn thấy từ xa. Vậy mà cô bé vẫn tỏ ra ngạc nhiên mà chỉ về phía cái ao. Lời giải thích duy nhất là cô bé không chỉ đến bông hoa súng mà cô bé phát hiện ra con ếch bị cụt chân đang ngồi trên lá sen. Tác giả lại sợ người giải đố không tìm ra đáp án nên bức tranh gốc đã bị trầy xước nhiều chỗ ở mặt trước và tô màu ở mặt sau, bức tranh gốc mặt trước trông có vẻ yên bình nhưng câu trả lời thực sự cho câu đố lại nằm ở trên đằng sau. Tôi nghĩ chắc là cô chưa nghiên cứu kỹ mặt sau của bức tranh này."



Một vẻ kinh ngạc hiếm thấy xuất hiện trên khuôn mặt vốn hoàn mỹ của Lý Ải Thanh, cô gái trước mặt cô ấy mang vẻ giễu cợt và người trợ lý bên cạnh cô ấy sững sờ nhìn cô gái đang ngồi xếp bằng.

Lý Ải Thanh lập tức nhướng mắt, nghiêm khắc nhìn trợ lý một cái như ra hiệu cho cô ấy đi ra ngoài, trợ lý phản ứng rất nhanh nên vội vàng rời đi rồi đóng cửa lại.

Khi đó trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Tạ Tiền Thiển và Lý Ải Thanh hai người, sau khi trợ lý rời khỏi phòng, khuôn mặt vốn hiền lành của Lý Ải Thanh đột nhiên biến mất không tăm tích, thay vào đó là vẻ mặt phòng bị, lên tiếng hỏi: "Cô là ai?"

Tạ Tiền Thiển chậm rãi nâng cằm, nhìn thẳng mặt Lý Ải Thanh: "Tôi là ai không quan trọng, tôi chỉ là tới để hỏi về nguồn gốc những bức tranh của cô là từ đâu tới?"

Biểu cảm của Lý Ải Thanh vừa rồi còn có vài dấu vết kinh ngạc nhưng bây giờ cô ấy đã khôi phục lại tinh thần nên chỉ cười nói với cô: "Những câu chuyện cô bịa ra rất thú vị nhưng ít họa sĩ sẽ sử dụng thủ pháp huyên tân đoạt chủ như thế này. Cô cũng có thể thử đi ra ngoài và nói với bất kỳ ai rằng chủ thể của Ức Thanh Liên là một con ếch. Tôi nghĩ rằng hầu hết những người đã xem bức tranh gốc có thể không tìm thấy con ếch mà cô đề cập đến ở đâu. Cô bé, giáo viên mỹ thuật của cô có dạy cách phân biệt không giữa cấu trúc chính và cấu trúc phụ trong hội họa? Theo những gì cô nói, bức tranh này của tôi không phải là một tác phẩm thất bại sao?"

Tạ Tiền Thiển đặt tay lên đầu gối và nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt sáng màu không thể phá vỡ, trong mắt cô có một tia lạnh lùng và xuyên thấu: "Nếu ý định của tác giả không phải là tham gia triển lãm hay thi đấu mà chỉ để chơi với cô con gái của bà ấy một trò chơi của giải đố hội họa thì sao? Nếu vậy, thì bức tranh này chắc chắn là một tác phẩm thành công."

Vẻ mặt của Lý Ải Thanh sững sờ trong giây lát nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh nhìn Tạ Tiền Thiển, không khí dần trở nên yên tĩnh quỷ dị, Tạ Tiền Thiển vẫn bất động nhưng vẻ mặt của Lý Ải Thanh ngày càng trở nên kỳ lạ, cô ấy tự nói với bản thân mình: "Cô là......"

Cô ấy không tiếp tục nhưng thái độ của cô ấy nhanh chóng trở nên cứng rắn: "Những năm này, tôi đã gặp quá nhiều người muốn bôi nhọ tôi. Tôi-Lý Ải Thanh vẫn bình an vô sự cho đến ngày hôm nay, không phải một cô bé chạy đi nói nhảm linh tinh khắp nơi thì có thể khiến tôi bị gì đó đâu. Những điều cô nói cho dù có đúng hay không đúng thì cũng chẳng thể kiểm chứng được, bức tranh này đang trong tay tôi."

Cô ấy nói xong xua tay: "Trà nguội rồi."

Tạ Tiền Thiển hiểu ý trong lời nói của cô ấy, người đi thì trà nguội, chết không đối chứng. Bức tranh gốc nằm trong tay cô ấy, cho dù cô có nói với cả thế giới rằng bức tranh này là của bà Mộc Tử, điều đó cũng không thể được chứng minh một cách chủ quan nhưng khía cạnh khách quan dựa trên góc nhìn chuyên môn thì những gì cô nói cũng không dễ được công nhận.

Lý Ải Thanh đã nhận ra tình hình và sự hớ hênh vừa rồi nhanh chóng bị lãng quên, thay vào đó là việc trục xuất một kẻ gây rối vô cớ.

Đôi tay đặt trên đầu gối của Tạ Tiền Thiển dần dần nắm chặt lại, toàn thân gân cốt đều căng cứng. Hiện tại cô có thể đạp xuống bàn đánh kẻ dối trá ở phía đối diện, hơn nữa cô cũng hoàn toàn có khả năng đánh cô ấy cho đến khi thừa nhận sự thật mới thôi.

Nhưng sư phụ dặn dò qua người luyện võ vốn có nhiều năng lực hơn người thường, vì thế nên giữ sự tỉnh táo mà nghĩ đến hậu quả của mọi việc, không nên dùng vũ lực để dồn bản thân đến tình cảnh khốn cùng.

Tạ Tiền Thiển liếc nhìn thiết bị camera giám sát ở góc phòng, nắm đấm vốn đang nắm chặt dần dần nới lỏng, cô có thể dễ dàng khống chế người phụ nữ đối diện, thậm chí có thể xác minh sống mũi của cô ấy là thật hay giả nhưng những điều này đều không quan trọng. Bởi vì cô không thể lấy ra bằng chứng có sức thuyết phục, vì vậy ngay cả khi cô nổi giận thì vẫn sẽ bị đưa đến đồn cảnh sát với tư cách là kẻ gây rối.

Mặc dù Lý Ải Thanh không biết vẻ ngoài thuần khiết của Tạ Tiền Thiển đang ẩn giấu cả một thân võ nghệ thượng thừa nhưng cô ấy lúc này không hề sợ hãi, chỉ tỏ vẻ khinh thường mà nhìn cô.

Cuối cùng, Tạ Tiền Thiển lựa chọn đứng dậy rời đi nhưng trước khi quay người đi, cô nhìn vào bức tranh và nói: "Cô có biết tại sao bức tranh này lại có một cô bé không? Bởi vì con gái của tác giả đã đùa nghịch gần đó và làm đổ mực lên giấy dần dần thấm thành hình một cô bé. Tôi sẽ quay về để lấy lại thứ không thuộc về cô."

Cô quay người rời khỏi và không nhìn Lý Ải Thanh thêm lần nào nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.