Chương trước
Chương sau
Tình huống hiện tại đừng nói đến những người xung quanh, ngay cả bản thân Kỳ Trần cũng sững sờ, bầu không khí đột nhiên ngưng đọng, dưới cặp kính râm đấy là vẻ mặt không có một chút độ ấm nào của Tạ Tiền Thiển, giống như khoảnh khắc vừa rồi không liên quan gì đến cô, duy chỉ người đàn ông trên ghế sofa phía sau cô ẩn sau cặp kính là đôi mắt như nở một nụ cười thoáng qua khó mà nắm bắt.

Một giây sau, đèn flash xung quanh đột nhiên bật sáng, càng ngày càng có nhiều người phản ứng và bắt đầu dùng máy ảnh ghi lại cảnh tượng này.

Vẻ mặt vốn dĩ vô cùng quyến rũ của Kỳ Trần lập tức trở nên hung dữ, trừng mắt giơ tay muốn tát lại Tạ Tiền Thiển, người đàn ông ngồi nãy giờ cũng không khoanh tay đứng ngoài cuộc nữa. Anh đột nhiên từ trên ghế sofa đứng dậy, thân hình vạm vỡ cao lớn chắn trước mặt người phụ nữ áo đen, tay Kỳ Trần như cứng lại giữa không trung, không dám hạ xuống nữa. Mặc dù hiện giờ cô ta đang rất phẫn nộ nhưng lý trí vẫn mách bảo rằng người đàn ông trước mặt là không thể nào đắc tội được.

Thẩm Trí sắc mặt lãnh khốc và tàn bạo ra hiệu cho người của chủ tịch Nghiêm, mấy vị lãnh đạo đồng thời nhanh nhảu chạy tới, Thẩm Trí đảo mắt nói với bọn họ: "Chuyện này là sao vậy? Tôi mới ngồi có mấy phút thì đủ loại chó mèo đều xông đến đây."

Vài người lãnh đạo lúng túng liếc nhìn Kỳ Trần, một người trong số họ nói với Kỳ Trần: "Cô Kỳ, mời cô." Giọng điệu khách sáo nhưng cũng cứng rắn, mang hàm ý đuổi khéo. Kỳ Trần không ngờ rằng Thẩm Trí lại ở trước mặt rất nhiều người không hề thương xót niệm tình, sắc mặt của cô ta không thể nào giữ nổi được nữa.

Một người lãnh đạo khác làm động tác mời Thẩm Trí và nói với anh: "Bên ngoài có rất nhiều người hay là mời Thẩm Tổng cùng chúng tôi đến phòng riêng ở phía sau."

Thẩm Trí gật đầu, lạnh lùng quay người lại, liếc nhìn Tạ Tiền Thiển, ra hiệu cho cô đi theo. Sau đó mọi người nhìn thấy Thẩm Trí cùng cô gái áo đen rời đi, Kỳ Trần hoàn toàn mất mặt bị mời trở về.

Vừa ngồi xuống, cô ta tức giận gọi điện thoại cho Quan Phẩm Nghiên, vô cùng uất ức mà nói: "Bà chủ, cậu cả của nhà họ Thẩm hôm nay đã triệt đường sống của tôi, tôi đi chết đây."

Quan Phẩm Nghiên nói với điệu bộ an ủi cô: "Được rồi, đừng khóc, hắc hồng thì cũng là hồng. Cứ ngoan ngoan chờ đợi, khi sóng gió qua đi, tôi lại nhận một bộ cổ trang cho cô, vẫn còn có cơ hội."

Quan Phẩm Nghiên thờ ơ cúp điện thoại, nói với người đàn ông ngồi đối diện: "Cháu cả của anh quá tàn nhẫn đấy, ngay cả mặt mũi của Quan Minh cũng không thèm đếm xỉa, tôi đã tiêu tốn bao nhiêu tài nguyên để mà bồi đắp, vậy mà anh ấy trực tiếp hủy hoại bông hoa nhỏ của tôi để giúp anh trì hoãn thì cũng đã hy sinh một cách vinh quang rồi. Tôi nghe nói rằng anh ấy đã trực tiếp tiếp xúc với Chủ tịch Nghiêm của Tổng cục hiệp hội từ thiện, anh nói xem cháu cả nhà anh đang nghĩ gì, muốn ban phát thiện tâm mà đầu tư cống hiến hết mình cho sự nghiệp từ thiện sao?"

Thẩm tam gia "hừ" lạnh một tiếng: "A Trí bề ngoài ngây thơ nhưng từ nhỏ tâm tư đã rất sâu, người trong nhà không ai có thể hiểu đâu. Mặc kệ là thằng nhãi ranh ấy muốn làm gì thì cũng không thể để nó phá hỏng việc của chúng ta."

Một khoảnh khắc im lặng thoáng qua trong phòng.

Bên kia, Thẩm Trí đang nói chuyện với các nhà lãnh đạo của Tổng cục hiệp hội từ thiện về một số vấn đề thành lập dự án, Tạ Tiền Thiển chỉ cảm thấy rằng kính râm là một thứ tốt, ít nhất cô có thể ngồi và ngủ mà không bị người khác phát hiện.

Tuy nhiên, Thẩm Trí ở bên cạnh có thể dễ dàng nhìn thấy đôi mắt nhắm nghiền của cô qua khung gương, ai có thể ngờ rằng cô gái đang ngồi thẳng tắp không nhúc nhích này lại đang ngủ.

Sau khi Thẩm Trí nhìn cô hai lần, cô vẫn thờ ơ, cuối cùng ho nhẹ một tiếng, Tạ Tiền Thiển mở mắt ra, quay đầu nhìn anh, anh hạ giọng hỏi: "Có chán không?"

Tạ Tiền Thiển gật đầu, khóe môi cong lên một chút tỏ ra có chút buông thả: "Nơi này người ngoài không vào được, cô cũng không cần đi theo, đi ra ngoài chơi đi, tìm cái gì đó mà ăn."

"Được." Nghe nói có thể ra ngoài tìm đồ ăn, Tạ Tiền Thiển không chút do dự rời đi.

Ngay sau khi ra khỏi thang máy và trước khi bước vào hội trường, trên lối đi có một nam một nữ đang nói chuyện rôm rả, người phụ nữ tức giận nói: "Không được, em muốn vào với anh, nếu không người ta sẽ cho rằng anh không yêu em nữa."

Vừa nói vừa định khoác tay người đàn ông, người đàn ông ăn mặc sang trọng tỏ vẻ chán ghét mà hất cánh tay lên nở nụ cười đểu cán: "Đùa sao bảo bối, sao em có thể nghĩ như vậy chứ? Anh đã yêu em từ khi nào đâu?"

"......" Cô gái sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh ta: "Anh đang nói cái gì? Cậu ba, anh đang đùa em à, anh đây là có ý gì vậy?"



Thẩm Ngọc không kiên nhẫn nghiêng đầu, vừa lúc nhìn thấy một cô gái áo đen dáng người khêu gợi đi hướng bên này. Trang phục xa lạ kia có mùi sát khí, tựa hồ rất quen thuộc, làm cho anh ta trong nháy mắt liên tưởng tới một người. Vì dù sao chịu một trận đánh dã man đã khắc ghi rất sâu trong ký ức của anh ta, nó hằn sâu trong tâm trí đến nỗi cả một quãng thời gian dài cũng không thể bị xóa nhòa vì miễn là Tạ Tiền Thiển cách anh ta không quá ba mét thì anh ta đều có thể cảm nhận rõ được cô.

Không thể trùng hợp như vậy được, cô gái đó chắc đang trong kỳ nghỉ hè.

Thẩm Ngọc đang nhìn cô gái áo đen, lúc này cô gái áo đen đã đi tới trước mặt anh ta và dừng lại nhìn anh ta. Tuy rằng bị kính râm lớn che mặt, nhưng Thẩm Ngọc lập tức cười lên.

Anh ta lập tức cho gác tay tỏ ra thân quen với Tạ Tiền Thiển rồi cười nói với cô gái bám víu không chịu buông: "Xin lỗi, tôi thích loại này, rất thú vị."

Nói xong, thì như hai ngươi anh em mà khoác vai xoay người rời đi cùng Tạ Tiền Thiển, Tạ Tiền Thiển mặt không chút thay đổi nói: "Bỏ tay ra."

Thẩm Ngọc lập tức ngoan ngoãn giơ hai tay lên, cười xán lạn: "Thiển Thiển, sao tôi lại gặp cô ở đây? Mặt trời cùng lúc mọc từ Đông Tây Nam Bắc sao? À, cô không phải vẫn luôn không thích loại sự kiện này? Sao lại sửa soạn đến đây tham gia tiệc hóa trang cosplay như thế? Cô là loại cosplayer nào vậy? Chiến binh những vì sao, Nữ Oa đội đá vá trời hay mất gà mới lo làm chuồng?"

Tạ Tiền Thiển chậm rãi nhìn anh ta: "Câm miệng."

"Được rồi."

Thẩm Ngọc tâm tình rất tốt ngồi ở bên cạnh cô, lảm nhảm không ngừng: "Nói thật đi, cô tới đây làm gì?"

"Ăn."

"Đến hội từ thiện để ăn?"

Tạ Tiền Thiển gật đầu: "Ừm, tôi có chút đói bụng, anh biết chỗ nào có cơm ăn không?"

"......" Thẩm Ngọc nhìn chằm chằm cô ba giây, lập tức vui vẻ: "Đi theo anh đây, anh sẽ dẫn cô đi tìm đồ ăn, vừa hay tôi cũng đói bụng."

Tạ Tiền Thiển nhìn chiếc áo sơ mi ngắn tay hoa văn màu đỏ tươi trên người, nhíu mày: "Anh làm gì ở đây?"

Thẩm Ngọc nói với điệu bộ như chuyện hiển nhiên: "Anh ba của cô dù sao cũng là đại minh tinh được mời đến đây biểu diễn."

Tạ Tiền Thiển tốt bụng nhắc nhở anh ta: "Buổi biểu diễn đã kết thúc?"

"Tôi biết chứ, đây chẳng phải là ngủ quên sao. Chút nữa cứ việc quyên tặng thêm mấy triệu là xong việc thôi, chẳng phải mắc công anh đây lại nhảy múa trên sân khấu, tôi mới tắm rửa thơm tho. Nhảy xong mồ hôi nhễ nhại, chẳng khác nào như một tên ngốc cả."

"......"

Vừa nói chuyện, hai người lần nữa lại tiến vào hội trường, hội trường lúc này như trở thành bữa tiệc xã giao, Thẩm Ngọc vừa bước vào hội trường thì không ít người réo gọi anh ta: "Cậu ba Thẩm, cậu ba Thẩm."

Ngày thường Thẩm Ngọc thuộc kiểu làm gì cũng hỏng việc nhưng về khoản ăn chơi đàn đúm thì gọi là đứng đầu. Quanh năm giao du với đủ loại tầng lớp, anh có tiền, có xuất thân, tùy hứng, tính tình khó lường, không ai dám đắc tội anh ta mà đổi lại đều cố gắng kết thân với anh ta. Cho dù anh ta có nói đang nói nhăng nói cuội nhảm nhí thì người khác cũng sẽ rất nghiêm túc mà lắng nghe.

Nhưng mà, một màn kỳ quặc đã xảy ra, tất cả mọi người đều nhìn thấy cô gái đi theo Thái tử gia của nhà họ Thẩm đã tiến vào trong hội trường lúc nãy thì giờ đây cô lại xuất hiện từ phía cửa ngoài rồi bước vào cùng cậu ba họ Thẩm.



Vẫn là cô gái đó, chắp tay sau lưng và vẻ mặt lạnh lùng nhưng cậu ba họ Thẩm đã thay đổi, mất đi dáng vẻ kiêu ngạo tự phụ thường ngày, đi theo sau cô gái mặc đồ đen với nụ cười tinh nghịch, lúc thì giúp cô lấy một chiếc bánh nhỏ, lúc thì hỏi cô muốn uống gì, lo toan rất chu đáo mà chạy trước chạy sau.

Một lúc sau, đồ ăn chất đống trước mặt Tạ Tiền Thiển, Thẩm Ngọc hưng phấn nói với cô: "Cô đến từ lúc nào? Đang ở đâu hay là cứ thu dọn đồ đạc đến chỗ của tôi. Nơi ơ của tôi có bãi biển riêng và ngôi nhà cũng lớn. Nếu cô không bận việc mà vội quay về thì ngày mai tôi đưa cô đi nhảy bungee thì sao?"

Tạ Tiền Thiển hơi nhướng mày: "Nhảy bungee"

Thẩm Ngọc khoanh chân điệu đà: "Ý tôi là cô nhảy, tôi xem."

Tạ Tiền Thiển lắc đầu: "Nếu muốn nhảy thì phải nhảy cùng nhau."

Thẩm Ngọc vỗ đùi cái đét: "Cô nhảy thì tôi nhảy, tôi không ngờ Thiển Thiển lại còn lãng mạn như thế, muốn sống chết cùng nhau."

Tạ Tiền Thiển nhét một miếng Sashimi vào miệng và lắc đầu: "Nếu không may có xảy ra sơ suất gì, tôi có thể lợi dụng anh để cứu mạng mình."

Thẩm Ngọc "chậc chậc" hai tiếng: "Cô đây là công khai mà muốn tùy tiện hủy hoại cơ thể của tôi. Những lời này ở bên ngoài đừng nói lung tung như thế, nếu như để hội fangirl của tôi nghe được thì e rằng cô sẽ bị bủa vây chịu sự tấn công đấy."

Tạ Tiền Thiển lấy một cái càng cua: "Bọn họ không thể bủa vây tôi."

Thẩm Ngọc thành thật mà gật đầu: "Cô cũng không phải đang nói điêu, nếu như những tên rác rưởi bên cạnh tôi có được thân thủ như cô thì tôi đâu cần chịu cảnh mỗi ngày bị đám phóng viên đuổi theo. Những tin tức trơ trẽn như thế này căn bản là không dám đưa tin lộ ra ngoài, chúng chỉ muốn moi tiền của tôi. Một mình tôi gần như có thể nuôi sống cả một đội biên tập."

Vừa nói, liền thấy Tạ Tiền Thiển giơ càng cua lên định đập nát, Thẩm Ngọc vội vàng đưa tay ra: "Đừng, đừng, đừng! Chú ý hình tượng, chú ý hình tượng, chú ý hình tượng. Cô còn đang cosplay kiểu mất gà mới lo làm chuồng, cô không cần phải làm như Đại Vũ trị thủy vậy, cứ để đó cho tôi!"

Thẩm Ngọc cầm lấy càng cua từ trong tay cô, sai trợ lý bên cạnh tìm một cái kìm, tự mình giúp Tạ Tiền Thiển bấm càng cua ra rồi nhìn Tạ Tiền Thiển cắn một ngụm lớn thịt cua trông rất ngon miệng, Thẩm Ngọc liền mỉm cười với kiểu cười mãn nguyện của mẹ nhỏ vậy.

Nhưng lại phát hiện có một ánh mắt từ phía xa cứ nhìn chằm chằm vào mình, anh ta khẽ đảo mắt nhìn, không hiểu nói: "Cái người họ Kỳ kia tại sao lại nhìn chằm chằm tôi làm gì?"

Tạ Tiền Thiển quay đầu nhìn rồi lại lảng sang chỗ khác, thản nhiên nói: "Cô ta hẳn là đang nhìn tôi."

"Nhìn cô làm gì?"

"Vừa rồi cô ta muốn đánh tôi nhưng đánh không trúng."

Thẩm Ngọc nghe xong lập tức đập bàn nói: "Cô ta vì sao lại muốn đánh cô? Ăn gan hùm mật gấu rồi hay sao, sao cô không cho cô ta chút sắc mặt? Không biết chữ Thẩm trong nhà họ Thẩm là có hai điểm thủy hay ba điểm thủy à!"

Vừa nói, Thẩm Ngọc nghiêng ghế ra một chút để đứng lên, hùng hổ dẫn người đi về phía Kỳ Trần rồi ngồi xuống trước mặt cô ta. Kỳ Trần không hiểu gì cả liền đứng lên nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc đang khoanh chân, vẻ mặt cô ta căng thẳng gọi một tiếng: "Cậu ba Thẩm."

"Cậu cái con khỉ đột, cô làm sao vậy? Ngay cả em gái của tôi cũng dám ăn hiếp à? Nể mặt cùng là người trong ngành tôi đại nhân đại lượng không chấp nhặt với loại tiểu nhân như cô cũng không gây khó dễ gì cho cô. Cô cứ tự phạt mình với ba cái bạt tai thì chuyện xảy ra trong hôm nay tôi xem như xí xóa cho cô."

"......" lại nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.