Thẩm Trí không vào trong biệt uyển mà men dọc theo con đường rải đầy sỏi bên cạnh, hai bên là những tán chi thùa viền bạc mọc thấp gần sát lối đi dẫn đến một con đường ngoằn ngoèo, gió thổi qua vô cùng mát mẻ.
Thẩm Trí đi được vài bước thì dừng lại, quay đầu nhìn Tiền Thiển, quai balo rộng hơn một chút đang đè lên vết thương, anh đưa tay về phía cô: "Đưa túi cho tôi."
Tạ Tiền Thiển không biết tại sao anh lại muốn túi của mình, liền dỡ balo ra đưa cho anh. Sau khi Thẩm Trí nhận lấy, liền như không có việc gì nhanh chóng liếc nhìn xương quai xanh của cô rồi hỏi: "Vết thương thế nào rồi?"
Tạ Tiền Thiển đi theo phía sau, thấy anh chỉ xách túi, liền đáp: "Không vấn đề gì."
Thẩm Trí không nói gì nữa liền đưa cô ra sân sau, Tạ Tiền Thiển thấy sân sau là một hồ nước nhân tạo vô cùng tao nhã, bên hồ có một chiếc trường kỷ bằng mây dùng nó để ngồi trò chuyện. Trên đó có chiếc dù che nắng, gió nhẹ thổi qua, hoàn cảnh xung quanh thật dễ chịu vô cùng.
Thẩm Trí ngồi trên chiếc ghế mây đơn, ngước mắt nhìn lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hỏi: "Đưa cái gì vậy?"
Tạ Tiền Thiển đưa danh sách mà cô nhận được vào buổi sáng cho Thẩm Trí, Thẩm Trí vỗ vỗ một chiếc ghế mây khác bên cạnh ra hiệu cho cô: "Ngồi đi."
Tạ Tiền Thiển ngồi xuống, Thẩm Trí nhìn vào danh sách và hỏi: "Khát nước không?"
"À" Cô liên tục quay đầu nhìn đồ vật trên hồ nhân tạo, vịt không giống vịt, chim cũng không giống chim.
Thẩm Trí trực tiếp nhấc điện thoại gọi Cố Diễu và nói: "Hãy mang đồ uống cho tôi."
Sau đó nhìn danh sách, anh trầm giọng nói: "Cứ gửi cho tôi là được. Vết thương của cô vẫn chưa khỏi hẳn, không nhất thiết cứ phải chạy qua đây."
Tạ Tiền Thiển trả lời trực tiếp: "Tung tích của anh đã bị lộ."
Ánh mắt của Thẩm Trí dời từ trang giấy ngẩng lên nhìn, Tạ Tiền Thiển thẳng thắn nhắc nhở anh: "Tin tức."
Thẩm Trí yên lặng nhìn cô vài giây, quai hàm nhẵn nhụi khẽ nâng lên, nói một cách bâng quơ: "Ôi, tin tức, thật là đáng lo ngại."
Ngữ khí của anh nhẹ nhàng, không nghe thấy bất kỳ cảm rắc rối hay phiền toái gì, ngược lại ngữ khí thoải mái tự nhiên, trên mặt còn mang theo ý cười.
Lúc này, đôi mắt của Tạ Tiền Thiển nhìn vào chuỗi hạt đeo trên tay màu nâu sẫm mà Thẩm Trí đặt xuống, cô nhớ rằng vào ngày hôm đó, ở vix Thẩm Trí cũng dùng thứ này để quấn quanh chai rượu trên tay cô và đập nó vào người Hoàng Khôi Hoằng. Cô không khỏi hiếu kỳ thắc mắc chuyện gì xảy ra, chỉ đơn thuần là chuỗi hạt để đeo hay là loại vũ khí gì đó mềm mại mà cô chưa từng thấy qua?
Thẩm Trí gấp tờ giấy lại bỏ vào trong túi áo len, ngẩng đầu liền thấy Tạ Tiền Thiển cúi người, cẩn thận nhìn chuỗi hạt đặt trên bàn, liền nói: "Có hứng thú?"
Đôi mắt sáng màu của Tạ Tiền Thiển ánh lên vẻ tò mò: "Đây là cái gì?"
Khóe miệng Thẩm Trí nhàn nhạt cong lên: "Trầm hương Kỳ Nam."
Tạ Tiền Thiển nghe nói là trầm hương Kỳ Nam, theo bản năng cúi đầu ngửi mùi hương của hạt trầm hương Kỳ Nam, mùi thơm dịu nhẹ nhàn nhạt lập tức truyền đến hơi thở của Tạ Tiền Thiển, cô giật mình: "Mùi này……"
Thẩm Trí vô cùng hứng thú nhìn cô: "Mùi này sao vậy?"
Đôi mày Tạ Tiền Thiển nhíu chặt, khó trách trước đây mấy lần đều ngửi thấy trên người anh luôn có mùi hương này thì ra là từ chuỗi hạt trầm hương Kỳ Nam tỏa ra. Cô cố gắng suy nghĩ một chút, sau đó cúi đầu lại ngửi ngửi.
Nụ cười của Thẩm Trí sâu hơn: "Thích không?"
Trên tròng kính của anh phản chiếu một tia sáng nhẹ và khi ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào mọi người thì luôn có một khoảng lặng đến nghẹt thở.
Tạ Tiền Thiển dùng ngón tay chọc chọc một hạt châu tròn rồi sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Trí và phát hiện ánh mắt anh cũng đang nhìn vào những hạt châu nhưng lại không lên tiếng ngăn cản.
Vì vậy, Tạ Tiền Thiển nhặt chuỗi hạt lên và nhìn kỹ hơn, thấy rằng chuỗi hạt chuyển sang màu tím dưới ánh sáng tự nhiên, cô ngửi nó một lần nữa và nói: "Nó có mùi thơm nhưng tôi không thể nói được nó rốt cuộc là mùi gì."
"Có phải cảm thấy rất vi diệu không?"
Tạ Tiền Thiển chạm vào hạt châu tròn và gật đầu, Thẩm Trí nói với cô ấy: "Mùi hương của Kỳ Nam có nốt hương đầu, hương giữa và hương cuối. Một ngày năm hương, khi bình minh và lúc hoàng hôn cũng có sự khác biệt. Cô mới tiếp xúc nên chưa thể ngửi ra cụ thể là hương thơm gì."
Lúc này, Cố Diễu bưng đồ uống đi tới, từ xa hình như nhìn thấy Tiền Đa đang cầm chuỗi hạt đeo tay của lão đại nên lo lắng đi nhanh mấy bước nữa. Lúc lại gần phát hiện chuỗi hạt của lão đại được đặt ở trên bàn một cách ngay ngắn, anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm, cho rằng mình đã nhìn nhầm. Anh ấy đặt ly nước ép trái cây trước mặt Tạ Tiền Thiển.
Thẩm Trí liếc nhìn chiếc balo cô mang theo, hỏi: "Ngoại trừ đồ thể thao, cô còn mang theo quần áo nào khác không?"
"Có, tôi mang theo đồ ngủ."
"......"
Thẩm Trí quay sang Cố Diễu dặn dò: "Sắp xếp ổn thỏa cho cô ấy trước rồi anh đi mua cho cô ấy vài bộ quần áo thích hợp cho buổi tối rồi hẵng đi làm việc."
Cố Diễu hỏi thêm: "Tiền Đa đi cùng chúng ta vào buổi tối sao?"
"Ừm."
Thẩm Trí trả lời và khi quay đầu lại, Tạ Tiền Thiển đã uống cạn sạch cả một ly nước ép, Hải Thành nằm ở vùng nhiệt đới và khi cô vừa xuống máy bay đã phải nghênh đón đợt nắng nóng ập đến ngay. Cô đã uống xong một ly nước ép thơm ngon, mát lạnh chợt cảm thấy cả người sảng khoái hẳn ra.
Tạ Tiền Thiển lúc này mới phát hiện trong biệt uyển còn có người khác, một người đàn ông nghiêng người đi ra ngoài hô: "Cậu Thẩm, trà chuẩn bị xong rồi, anh đi đâu vậy?"
Lúc này Thẩm Trí mới quấn chiếc vòng trầm hương Kỳ Nam vào cổ tay, nhẹ nhàng đứng dậy.
Cố Diễu không bố trí Tạ Tiền Thiển ở trong biệt uyển, mà bố trí cô ở trong một căn phòng nhỏ phía cổng biệt uyển. Trong phòng có thiết bị camera giám sát, giường và phòng tắm riêng. Mặc dù cảm giác không tồi nhưng nhìn ra được nơi đây hình như là phòng bảo vệ.
Tạ Tiền Thiển không phản đối gì và đặt balo xuống.
Trước khi rời đi, Cố Diễu đứng ở cửa ngoài, đột nhiên nhớ tới một chuyện rồi nói: "À, đúng rồi, cô phải ghi nhớ một điều rằng lão đại rất cấm kỵ người khác chạm vào chuỗi hạt đeo tay của mình, đó là điều cô tuyệt đối không được làm không được chạm vào chuỗi hạt của anh ấy. Có lần Cố Lỗi lén lút nhặt nó lên chơi trong lúc lão đại không chú ý và sau đó cậu ấy đã bị gọi đến rồi gần như bị buộc phải cút xéo rời đi. Để tôi nói với cô điều này, ngay cả khi chiếc vòng được đặt ở nơi đấy và lão đại không ở gần bên thì cô cũng đừng dại khờ vì tò mò nhặt nó lên xem. Bởi vì lão đại chắc chắn sẽ phát hiện ra có người chạm vào, mặc dù chúng tôi không biết làm thế nào anh phát hiện ra được."
Tạ Tiền Thiển mở miệng, nhìn Cố Diễu với vẻ mặt không thể diễn tả và thực sự muốn hỏi anh ấy, tại sao anh không nói sớm hơn?
Nhưng cô nghĩ lại, vừa rồi Thẩm Trí cũng chẳng có phản ứng gì.
Vì vậy, cô hỏi: "Chuỗi hạt đeo tay đó rất đặc biệt sao?"
Cố Diễu tỏ thái độ khó mà được đo nông sâu rồi nói: "Có câu tục ngữ dân gian nói rằng tích lũy âm đức ba đời mới có thể ngửi được mùi thơm của Kỳ Nam, tu dưỡng tám đời mới có thể nắm được Kỳ Nam, vật này vô cùng quý hiếm khó tìm. Chuỗi hạt của lão đại chất lượng thuộc hàng cực phẩm, bất kỳ một hạt nào cũng có thể mua được cả căn hộ đấy."
"......." Vậy là cô đã tích lũy âm đức trong ba đời.
Kể từ khi Cố Diễu nhìn thấy thân thủ bay lượn của Tiền Đa, với tư cách là một người hâm mộ lâu năm của Marvel, anh ấy luôn vô thức mang theo hình ảnh của góa phụ đen. Tuy nhiên, Tiền Đa bình thường không quá chú ý đến quần áo, cô luôn mặc đồ thể thao, đôi khi còn kéo khóa kéo lên đến cằm chỉ thò mỗi cái đầu ra, hoài phí một khuôn mặt xinh đẹp chẳng để làm gì.
Nếu lão đại đã lên tiếng nói buổi tối sẽ mang theo Tiền Đa, Cố Diễu cảm thấy mình không thể để lão đại bị mất mặt bởi cách ăn mặc xuề xòa của Tiền Đa được, chí ít khi đứng sau lưng lão đại cũng thể hiện được phẩm chất mà một người phò tá nên có.
Vì vậy, khi anh ấy đến một cửa hàng quần áo cao cấp dành cho phụ nữ, anh ấy thờ ơ với những hàng váy cao cấp, đưa một bức ảnh của góa phụ đen và nhờ nhân viên bán hàng tìm váy áo tương tự. Đồng thời, anh ấy cũng gửi tin nhắn cho Tạ Tiền Thiển để hỏi cô mang size giày số bao nhiêu, rất chu đáo mà kết hợp sẵn cho cô một đôi giày cao gót.
Sau khi Tạ Tiền Thiển để đồ đạc xuống rồi bắt đầu dò xét toàn bộ biệt uyển và nhân tiện, làm quen với địa hình nơi đây. Diện tích biệt uyển quá lớn, cô bắt đầu tra từ bên ngoài, Cố Lỗi đúng lúc cũng đang tập đấm bốc ở đấy và nhìn thấy một dáng người nhỏ nhắn đang chạy xung quanh với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Mà trong đại sảnh của biệt uyển, Thẩm Trí đang cùng đám bạn cũ tụ tập, mấy ngày nữa sẽ tổ chức cuộc thi đua thuyền quốc tế nên Hải Thành vào những ngày nay vô cùng náo nhiệt, người nổi tiếng khắp cả nước đổ về đây tấp nập, chắc chắn sẽ có nhiều cuộc tụ họp.
Người đàn ông ngồi đối diện với Thẩm Trí đã hai lần đưa mắt nhìn ra ngoài, nghi ngờ hỏi: "Cậu Thẩm à, tại sao tôi luôn cảm thấy bên ngoài phòng anh có thứ gì đó đang di chuyển vậy?"
Thẩm Trí cũng đưa mắt nhìn ra ngoài phòng, đúng lúc này Tạ Tiền Thiển dừng bước nhưng cô đang đứng ngoài cửa sổ kín đáo nhất trong góc, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào bên trong, không nhìn người nhưng nhìn vào bữa trà chiều châu Âu tinh tế trên bàn cà phê.
Khóe miệng Thẩm Trí khẽ nhếch lên một nụ cười, anh ra hiệu cho cô, người đàn ông đối diện lập tức quay đầu nhìn lại nhưng ngoài cửa sổ không có ai, anh đột nhiên nổi da gà, nửa đùa nửa thật hỏi: "Anh vẫy tay với ai vậy? Á, đừng nói là anh nuôi quỷ nhỏ nhé?"
Một giây sau, chiếc bóng của quỷ nhỏ từ phía cửa đi vào, đó là một cô bé nhìn chừng mười bảy mười tám tuổi mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, tràn đầy năng lượng cùng với khuôn mặt khả ái.
Sau khi Tạ Tiền Thiển đi vào thì thấy trong phòng không chỉ có một mình Thẩm Trí mà còn có bốn hoặc năm người đàn ông, họ đang cùng nhau uống trà và trò chuyện.
Tạ Tiền Thiển đi đến trước mặt anh, anh ngẩng đầu nhìn người đàn ông lớn tuổi ngồi đối diện mình và nói với Tạ Tiền Thiển: "Đây là Chủ tịch Nghiêm của Quỹ từ thiện Hải Thành, chào hỏi đi."
Tạ Tiền Thiển quay đầu nhìn về phía ông ấy: "Chủ tịch Nghiêm."
Chủ tịch Nghiêm mỉm cười gật đầu, những người còn lại khác Thẩm Trí cũng không giới thiệu gì thêm nữa, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Đừng đứng đấy."
Nhìn thấy hành động đó của Thẩm Trí, hai người đàn ông ngồi phía đối diện kinh ngạc nhìn nhau, một người trong đó cười hỏi: "Cậu Thẩm, người này là ai? Sao không giới thiệu một chút."
Thẩm Trí rũ mắt xuống, đem khay đồ tráng miệng kiểu Âu nhiều tầng đặt ở trước mặt Tạ Tiền Thiển, bình tĩnh nói: "Anh nói xem."
Một người đàn ông khác đoán: "Em gái của anh, mà hình như anh không có em gái, cháu gái sao?"
Những người có mặt ở đây không ai suy nghĩ tới mối quan hệ giữa Tạ Tiền Thiển và Thẩm Trí theo một khía cạnh khác, cũng không biết là bởi vì Tạ Tiền Thiển ăn mặc quá giống học sinh hay là Thẩm Trí nhìn như người tu hành khổ hạnh.
Thẩm Trí cũng không giải thích nhiều, chỉ liếc nhìn rồi nói với Tạ Tiền Thiển: "Đói bụng thì hãy ăn đi."
Anh đoán chắc cô bé đã vội vàng bay đến đây mà chưa kịp ăn trưa.
Vì vậy, trong một giờ tiếp theo, những người đàn ông trò chuyện về các dự án từ thiện thì Tạ Tiền Thiển ngồi cạnh Thẩm Trí cứ thế mà tập trung ăn đồ điểm tâm.
Thẩm Trí thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái, đẩy đĩa trống ra xa, vừa nói chuyện vừa bình tĩnh kéo một đĩa há cảo khác đến trước mặt cô, đảm bảo không có đĩa trống trước mặt cô cho nên Tạ Tiền Thiển mới không cảm thấy buồn chán.
Ăn đến khát nước, nhìn thấy tách trà trước mặt cô liền cầm lên uống một hớp lớn, khiến cơ thể Thẩm Trí hơi cứng đờ, vừa muốn ngăn lại thì Tạ Tiền Thiển đã uống xong đặt xuống.
Thấy Thẩm Trí nhìn mình chằm chằm, cô quay đầu “hửm” một tiếng.
Thẩm Trí rất muốn nói cho cô biết, đây là chén của anh nhưng cuối cùng lại đổi thành: "Uống ngon không?"
"Không ngon, đắng quá."
"......" Không ngon mà cô lại uống sạch?
Vào lúc chiều tà, những người đàn ông này rời đi trước và nói với Thẩm Trí rằng hẹn gặp lại vào buổi tối.
Cố Diễu đem quần áo về rồi lại tiếp tục đi ra ngoài làm việc vặt, Cố Lỗi đem quần áo cùng giày giao cho Tạ Tiền Thiển.
Tạ Tiền Thiển liếc nhìn Thẩm Trí, Thẩm Trí nán lại ở ngoài cửa cùng Chủ tịch Nghiêm trao đổi thêm vài câu, sau đó quay người nói với cô: "Hãy đi thay đồ đi, lát nữa cùng tôi đi ra ngoài."
Tạ Tiền Thiển không nghĩ nhiều về điều đó nhưng khi cô trở về phòng và mở chiếc túi ra thì cả người cô đều cảm thấy rất tệ, loại cao su đen gì đấy được trải ra trước mặt cô? Cô đã sửng sốt một lúc lâu và không biết nên bắt đầu mặc nó từ đâu.
Lúc này Thẩm Trí cũng đã thay một bộ trang phục trang trọng hơn một chút, áo sơ mi trắng cộc tay và quần dài màu trắng cùng với chất vải tinh xảo, đường viền sắc nét tôn lên một cảm giác sang trọng nhưng khiêm tốn.
Chỉ là anh đã đợi trong xe gần 20 phút rồi, Tạ Tiền Thiển vẫn chưa thay xong đồ. Cố Lỗi mặc lễ phục đứng ở cửa xe, Thẩm Trí hỏi anh: "Mấy giờ rồi?"
Cố Lỗi cúi xuống và nói với anh: "Đã gần năm giờ rồi, có cần tôi đi hối thúc TIền Đa?"
"Không cần, cứ đợi thêm lát nữa."
Cố Lỗi giải thích: "Phụ nữ ra ngoài thì phiền phức thật."
"Ừm." Thẩm Trí lơ đãng trả lời.
Anh vừa dứt lời thì từ phía xa trong ánh đèn vàng ấm áp, một bóng người với thân hình đầy đặn, đường cong uyển chuyển và duyên dáng đang tiến về phía này, ngược chiều với ánh sáng.
Cố Lỗi là người đầu tiên nhận ra và cảnh giác hét lên: "Cô là ai?"
Lúc này Thẩm Trí ngồi trong xe mới chậm rãi dời ánh mắt sang phía bên kia, khi ánh mắt anh tập trung vào bóng người với trang phục màu đen ở một bên khác ngay chính giữa bãi cỏ, ngón tay đang vuốt ve chiếc vòng trầm hương Kỳ Nam mới đột nhiên dừng lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]