Cửa cuối cùng cũng bị đẩy ra.
Thường Thanh thân trên trần trụi, thân dưới chỉ mặc một cái quần xà lỏn màu lam, đứng trước cửa không có tiến vào.
“Em vừa đi ra ngoài tìm anh à.”
“Không phải, khômg phải.”
Thẩm Mạt rũ đầu vội vàng xua tay, nhìn cũng không dám nhìn, khuôn mặt trắng nõn lúc ban đầu nay đã đỏ bừng.
“Em có cái gì muốn hỏi anh sao?”
Thẩm Mạt dừng một chút, khuôn mặt vừa mới hạ nhiệt xoạt một cái lại bắt đầu ửng hồng.
“Viện này có nhà xí hay không.”
“Anh thế nào lại quên mất chuyện này.”
Thường Thanh nhỏ giọng nói thầm, có chút buồn bực gãi gãi đầu.
Lúc này hắn không có cố kị, bước vào nhà, từ phía Tây cầm lấy một cái giá treo đèn tránh gió, đoạn bảo Thẩm Mạt đuổi theo.
Thẩm Mạt không có nhúc nhích, nhưng mà cô xem Thường Thanh không có mục đích khác, lại hơi chần chừ một chút hỏi anh ta xem nơi nào có giấy.
Hắn lộn trở lại, từ gian phía Tây lấy ra một cái bao lớn.
“Em xem dùng nhiều hay dùng ít tự mình lấy.”
Thẩm Mạt cuối cùng không có để cho hắn lấy giấy cho mình, cô càng ngại nói với hắn mình dùng nhiều hay dùng ít, chỉ vội vàng đi qua tùy tay túm lấy một nắm giấy ở trong tay.
Thường Thanh nhìn cô một cái, liền xách đèn đi ở phía trước.
Ở sân phía Tây Nam quả thật có một cái nhà xí, chỉ là lúc Thẩm Mạt tới vội vàng nên không để ý.
Tới trước nhà xí, hắn liền đem đèn tránh gió đưa cho cô.
“Bên trong có chỗ ngồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thue-vo/1033214/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.