Chương trước
Chương sau
Đường Tiểu trì kinh dị "Nha" một tiếng, nhìn chằm chằm Phạm Thường đang nằm nhoài dưới chân, sửng sốt một chút sau đó vội vàng ngồi xuống đỡ nàng dậy.
Cậu sau khi đưa trà cho Tả Khâu Tự liền nhớ rằng ở sân sau còn có một vài cây chưa tưới nước, Tiên Linh vừa mới náo loạn một trận với Đường Tiểu Trì cũng ở lại hậu viện, cậu không biết vừa mới phát sinh chuyện gì, vừa mới ra liền thấy Phạm thường ngã trên mặt đất, đúng ngay trước mặt cậu.
Vóc người Phạm Thường thon dài, so với Đường Tiểu Trì còn cao hơn một chút, cậu nỗ lực đỡ Phạm Thường dậy, hơi nghi hoặc một chút nhìn về phía Kiều Tu.
Kiều Tu cười nhạt, Phạm thường căn bản là bất chấp, nàng đã là Khế Ước Sư cấp ba, sắp thăng lên trung cấp, mà hiện tại lại không cảm ứng được hoa Bích liên đã khế ước với nàng.
Bích liên biến trở về nguyên hình, bởi vì chỉ là thực vật sơ cấp, không thể rời khỏi môi trường nuôi cấy trong thời gian dài, các sợi rễ lộ ra bên ngoài, bằng mắt thường có thể thấy đang bắt đầu uể oải khô héo.
Phạm Thường vài bước chạy gấp tới, duỗi tay sờ lên Bích lan, muốn ra lệnh cho nó biến thành trường kiếm nhưng nó lại không có phản ứng gì.
Phạm Thường có thể cảm giác được khế ước của nàng với Bích lan đã không còn tồn tại, hiện nó đã trở thành một thực vật chưa bị khế ước.
Tại sao lại như vậy?
Phạm Thường lùi về sau hai bước, hoảng sợ nhìn về phía Kiều Tu.
Chuyện gì thế này? Phạm Thường chưa từng nghe nói đến có người có thể giải trừ được khế ước giữa Khế Ước Sư với thực vật, này nếu như là sự thật, vậy chẳng phải hắn sẽ không có đối thủ? Chỉ cần trước thời điểm giao đấu giải trừ khế ước, bất kỳ ai cũng chỉ có thể để mặc hắn xâu xé.
Thế giới Tinh Lịch sao có thể xuất hiện người như thế? Phạm Thường không dám tin tưởng lắc đầu một cái, nhìn đến Đường Tiểu Trì từ trong túi lấy ra thực vật nàng đã từng khế ước, cẩn thận đem nó để lại trong môi trường nuôi cấy, Phạm Thường nỗ lực trấn định tâm thần, tiếp nhận Bích lan.
Thương Châu từ trước đến nay có quan hệ rất tốt với Phạm Tường, tiến lên kéo cánh tay của nàng, cười híp mắt nói cảm ơn với Đường Tiểu Trì sau đó âm thầm dùng sức kéo Phạm Thường rời khỏi cửa hàng thực vật Bách Thảo. Ở đây không còn chỗ cho bọn họ nữa.
Tính khí của Phạm Thường ai cũng biết, đặc biệt là không thể nuốt trôi cơn giận vào người. Nếu không phải là đá trúng tấm sắt thì không có khả năng bỏ qua như thế. Xem ra kiều Tu không phải là người dễ chọc, lại nghĩ tới không tra được lai lịch của hắn, trong lòng tính lại, lúc trước nghĩ tra không ra là bởi vì hắn chỉ là một tiểu nhân vật không có tiếng tăm, bây giờ nhìn lại, căn bản là vì lai lịch của hắn quá lớn nên bọn học mới không tra được đúng không?
Mặc dù trong lòng mọi người đang âm thầm suy đoán nhưng trên mặt lại là một nụ cười không thể soi mói, ngữ khí càng thân cận thêm mấy phần. Chỉ có Tả Khâu Tự vẫn còn đang tức giận, Phạm Thường tuy rằng té ngã, nhưng nàng không có xin lỗi Tiểu Trì liền chạy trốn, thực sự là quá đáng ghét!
Tả Phán Sơn thấy em học cố chấp tỏa ra uy áp, cũng không hỏi đau đầu, chỉ có thể nói nhỏ: "Tiểu Tự, sao lại cau mày như thế, khẳng định tiểu lão bản có thể nhìn ra được em không cao hứng. Chẳng lẽ em muốn nói cho tiểu lão bản rằng Phạm Thường mướn bắt nạt cậu ấy? Chắc chắn tiểu lão bản nghe xong cũng không cao hứng a, em nghĩ xem, nếu Phạm Thường đã rời đi, vậy chi cho qua chuyện này đi, nếu em nói ra thì sẽ làm cho tiểu lão bản không vui, đây đâu phải là việc mà bạn tốt nên làm. Không bằng hiện tại chúng ta đi mua điểm tâm, sau đó đưa cho tiểu lão bản, làm cho cậu ấy vui vẻ không được sao?"
Tả Khâu Tự suy nghĩ một chút, thấy y nói cũng hợp lý, lập tức quên hết chuyện Phạm thường, thật cao hứng khi nhớ lại cuộc trò chuyện hồi nãy với Đường Tiểu Trì, lôi kéo Tả Phán Sơn đi ra cửa.
Những người khác thấy vậy cũng chào tạm biệt rồi rời đi.
Đường Tiểu Trì hôm nay cảm thấy các khách nhân có chút kỳ kỳ quái quái, đây rõ ràng là cửa hàng thực vật, người tới đều là khách hàng, tại sao trước khi đi còn nói lời tạm biệt giống như là tới bái phỏng?
Kiều Tu thấy dáng vẻ nghi hoặc ôm chậu hoa của cậu, giống hệt sóc nhỏ ôm quả thông, nhịn không được sờ sờ trán cậu.
"Ngày mai ta sẽ rời khỏi tinh cầu Tangol. Cậu phải tự mình chăm sóc của hàng rồi."
"Ngày mai rời khỏi?"
Kiều Tu hợp tác với Đường Tiểu Trì mở cửa hàng thực vật bất quá chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào, Đường Tiểu Trì bày trận pháp trong cửa hàng được lợi nhất là Kiều Tu. Hắn có thể cảm nhận được đau đớn giờ phút nào cũng ăn mòn cơ thể đang giảm bớt dần, thậm chí hắn có thể cảm nhận được dễ dàng và sung sướng mà trước đó chưa bao giờ được cảm thụ qua.
Lúc nhận được ngọc trang sức của Đường Tiểu Trì hắn liền biết rằng cậu có cất giấu bí mật. Thân thể Kiều Tu không tốt, vì để hắn có thể được bình an sinh sống, Kiều gia đã dốc hết toàn lực, đã từng lấy được một miếng ngọc bội bên trên có khắc hoa văn tương tự với bạch ngọc mà Đường Tiểu Trì đưa cho hắn. Đáng tiếc khối ngọc bội kia không hoàn chỉnh, được một thời gian liền hư hao. Sau đó Kiều gia kêu hắn rời khỏi Đế tinh, ẩn cư ở tinh cầu Tangol, không chỉ bởi vì vị trí hẻo lánh, quan trọng hơn là có trang viên có thể khiến thân thể hắn bớt tổn hại, giúp hắn có thể sống thêm mấy năm.
Tranh đấu của thượng tầng ở Đến tinh không có ảnh hưởng đến tinh cầu tự nhiên Tangol xa xôi này, mấy năm nay Kiều Tu trải qua trong yên bình. Nhưng sự xuất hiện của Đường Tiểu Trì lại làm cho tất cả phát sinh biến cố. Mặc dù năm đó Kiều gia biết thời biết thế từ bỏ một phần thế lực để đổi lấy cuộc sống bình yên không bị quấy rối, cha mẹ Kiều Tu càng không thể chờ được nữa mà ném công tác nặng nề lại để chạy đi thám hiểm tinh tế, nhưng dụng tâm của hoàng thất cùng sắc mặt của mấy gia tộc khác cũng làm người không thể không đề phòng.
Kiều Tu vốn tưởng rằng sau này sẽ không tiếp xúc, cũng lười tính toán với bọn họ. Thế nhưng Đường Tiểu Trì lại xuất hiện, dựa vào sự quan sát mấy ngày qua của hắn, bí mật của Đường Tiểu Trì không phải là nhỏ, cậu hầu như có thể đạt được trăm phần trăm tỉ lệ mọc ra thực vật khế ước, có đủ loại thực vật biến dị, trong vòng vài ngày có thể trưởng thành thực vật trung cấp, còn có nhiều thực vật khế ước cùng đẳng cấp và có phẩm chất cao hơn.
Kiều Tu không hiểu tại sao Đường Tiểu Trì lại không phòng bị hắn, lần trước vẫy vẫy tay "Thích cái gì thì lấy cái đó" đối với hắn, bất quá lần này thực vật cậu cho hắn chọn không còn là thực vật phổ thông biến dị mà là thực vật khế ước trung cấp hiếm gặp.
Kiều Tu vui vẻ chọn một cây hoa hồng và một cây cỏ hạc sinh, Đường Tiểu Trì nhìn, cười hì hì nói muốn cho hắn một niềm vui bất ngờ, ngày thứ hai gặp lại, thực vật khế ước trung cấp đã trở thành Linh bảo.
Linh bảo hay còn gọi là thực vật khế ước cao cấp. Có thể hóa thân thành người nhỏ bằng lòng bàn tay, có thể trực tiếp giao lưu với Khế Ước Giả, tựa như linh vật tu luyện thành công trong truyền thuyết, vì vậy được gọi là Linh bảo.
Nếu như nói thực vật khế ước trung cấp có số lượng thưa thớt, vậy thì Linh bảo liền trở thành truyền kỳ. Có rất nhiều Khế Ước Sư cả đời không nhất định có thể tận mắt nhìn thấy một cây Linh bảo.
Khế Thực* có khả năng ở trong chiến đấu hoặc thời cơ đặc thù thăng làm khế thực trung cấp, mà khế thực trung cấp muốn trở thành Linh bảo, nhất đinh phải có năng nguyên thạch, dinh dưỡng và hoàn cảnh đặc thù, một một thứ cũng không được.
(*): Thực vật khế ước
Nếu như thăng cấp thất bại, trung cấp khế thực sẽ mất đi phần lớn công dụng, thậm chí còn kém hơn so với cấp thấp khế thực, nếu không nắm chắc 90%, rất ít người hạ rõ quyết tâm thăng cấp khế thực.
Đường Tiểu Trì có thể trong một đêm làm trung cấp khế thực thăng cấp thành Linh bảo, chuyện này đã vượt quá sức tưởng tượng của Kiều Tu.
Nếu như năng lực đặc thù này của Đường Tiểu Trì bị tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ sẽ bị những người kia nuốt ăn luôn cả xương. Dựa vào năng lực hiện tại của hắn, căn bản không có cách nào bảo vệ được cậu.
Bất quá cũng nhờ ngọc trang sức của Đường Tiểu Trì, Kiều Tu không cần bắt buộc luôn luôn phải ở trong trang viên ở tinh cầu Tangol này, vì vậy hắn sẽ đi tiếp nhận sản nghiệp của Kiều gia, chuẩn bị sẵn sàng cho sau này.
Đường Tiểu Trì mặc dù mới tới thế giới Tinh Lịch, nhưng có thể nhìn ra được Kiều Tu không phải là người bình thường, hắn có thể ngốc trong cửa hàng lâu như vậy là ngoài dự liệu của cậu, bây giờ nghe Kiều Tu nói muốn rời đi cũng không kinh hãi.
"Vậy khi nào anh trở về?" Mặc dù đã biết là như vậy, nhưng có chút không nỡ bỏ.
Kiều Tu đưa tay vò loạn tóc Đường Tiểu Trì, gương mặt tuấn tú sáp lại gần nhìn cậu nói: "không nỡ bỏ anh?"
Đường Tiểu Trì đỏ mặt, cúi đầu giật giật mũi chân.
Kiều Tu không phải là người lặng lẽ trả giá nhưng không cần hồi báo, cách Đường Tiểu Trì vụng về lấy lòng hắn đều đặt ở trong mắt, cũng vì điều này cảm thấy thỏa mãn cùng vui sướng. Hắn nguyện ý trả giá để bảo vệ cậu, cũng yêu cầu cậu dùng tình cảm như vậy để đáp lại hắn.
Kiều Tu nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Đường Tiểu Trì liền thỏa mãn, không nghĩ tới người luôn luôn ngại ngùng, vô cùng xấu hổ trong việc biểu đạt cảm tình như cậu cư nhiên nâng lên khuôn mặt nhỏ hồng hồng lớn tiếng nói: "Em sẽ nhớ anh."
Kiều Tu kinh hỉ sau trong lòng lại thêm ba phần trìu mến, môn thân thể nho nhỏ của cậu vào trong ngực, khẽ hôn lên mái tóc vểnh loạn của cậu.
Tả Khâu Tự vừa vào cửa liền nhìn thấy cảnh này, nhất thời có chút sợ ngây người, mơ mơ màng màng cảm thấy bản thân không nên quấy rối bức tranh này.
Tả Phán Sơn đứng sau lưng Tả Khâu Tự vạn phần vui mừng, ánh mắt xưa này không hiểu của em họ y hôm nay cư nhiên cũng hiểu được cấm kỵ, ví dụ của Phạm Thường đang ở trước mặt, hiện tại hắn không dám đắc tội liền xem đến vui tai vui mắt, người này ra tay không chút lưu tình, bất quá không nghĩ tới hắn cùng tiểu lão bản cư nhiên lại là quan hệ này, trách không được Phạm Thường lại bị chỉnh đến thảm như vậy.
Trở lại trang viên Lung Thúy, Đường Tiểu Trì tìm tới ngượng ngùng trốn ở Uất Kim Hương sau hoa Năng Nguyên, nó mặc một chiếc áo sơ mi nho nhỏ tinh xảo, đôi mắt to màu hổ phách từ khe hở của thực vật nhìn cậu đứng cách đó không xa, trong lồng ngực ôm một viên Năng Nguyên thạch nhỏ lóe sáng.
"Tiểu Nguyên, cậu làm giúp ta một chuyện được không?"
Hoa Năng Nguyên vốn không dễ đào tạo, Tiểu Nguyên của Đường Tiểu Trì đại khái là hoa Năng Nguyên Linh bảo duy nhất trên thế giới Tinh Lịch.
Tiểu Nguyên thấy Đường Tiểu Trì đến cầu xin giúp đỡ, lóe đôi mắt to ôm chặt Năng Nguyên thạch. Nó tính cách ngượng ngùng, thẹn thùng sau đó càng thêm mẫn cảm yếu đuối, may là Tiểu Nguyên đã trở thành Linh bảo, hay là bởi bì Đường Tiểu Trì có Mộc hệ Thiên linh căn, vì thiên tính nên muốn thân cận, nếu không nó đã biến trở về nguyên hình trốn xuống dưới đất.
"Ân, Tiểu Trì nói đi, ta nhất định sẽ nỗ lực giúp đỡ cậu."
Tiểu Nguyên rất nhanh liền gật đầu, hấp thu linh khí ùn ùn kéo tới không dứt mà Đường Tiểu Trì đưa tới, nhưng tụ ra từng viên Năng Nguyên thạch một.
Nhóm Linh bảo khác cũng hiếu kỳ tụ tập ở bên cạnh quan sát, thỉnh thoảng chọt chọt Năng Nguyên thạch.
Tiểu Nguyên thấy Tiểu Đường* cũng tới lại gần đây, nhân thể nho nhỏ run lên, tốc độ nhưng tụ nhanh hơn một chút.
(*): đây không phải là Đường Tiểu Trì mà là một Linh bảo khác nha. Tránh nhầm lẫn. Cơ mà cái tên...
- --------------
_Zen_
28/6/2019
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.