Chương trước
Chương sau
Bên trong hang động khắp nơi đều tối tăm không nhìn thấy lối đi, một vị pháp sư cầm lấy cây gậy trượng ánh lên thuộc tính nguyên tố hóa thành một ngọn đèn tỏa sáng soi rọi con đường phía trước.

Thủ lĩnh của bọn họ, Đội trưởng đội ba quân đoàn tiên phong, Hoài Thiện, một triệu hồi sư cấp bảy trung phẩm, đẳng cấp này của ông rất cao.

Giống như quy luật cày game khi chơi vậy, đẳng cấp thấp sẽ lên level thật nhanh, nhưng đến một mức độ nhất định, cột kinh nghiệm yêu cầu đột phá sẽ rộng đến mức khiến người chơi ngộp thở.

Đến cả trưởng lão Đan dược các, Ôn Doãn luyện đan sư cũng mới có Cấp 8 đỉnh phong, là một trong những người đứng đầu, thực lực của ông ta không quá cao không quá thấp, nhưng thủ đoạn lại rất nhiều.

“Mọi người cẩn thận”

Hoài Thiện từng bước tiến nhập, thả ra Tiểu Biên Bức để nó trở về với nhà của mình, những nơi tăm tối thế này một con dơi sẽ hiểu rõ nhất.

Chiến sủng nhỏ bé của ông lập tức kháng nghị vì nhiệt độ quá cao, nó đang rít gào trong giây lát, ngay sau đó được đút vào một viên đan dược, nhờ vậy mà khả năng kháng nhiệt của con dơi này tăng lên.

Bay thật nhanh về phía trước, mọi người thật bình tĩnh di chuyển nhịp nhàng, phối hợp thật chính xác để tránh mọi nguy hiểm.

Một tiếng ré của Tiểu Biên Bức lập tức dẫn đến sự đề phòng của Hoài Thiện, ông vung tay lên mọi người liền phóng ra kỹ năng.

Bốn người Võ sư áp sát kẻ thù, là một con Ám lang, cặp mắt ánh lên màu tím mê hoặc khi ở trong bóng đêm khiến người ta rùng mình.

“Tiểu Sa, lên!”

Vuốt lấy Sa Tinh Lang ở bên cạnh, con sói màu xanh tím lập tức gật nhẹ đầu phóng tới, chỉ một cú gặm chính xác, đầu của con Ám lang lật tứt bay tít lên không trung.

Đây chính là sự chênh lệch vĩ đại, các thành viên ở đây ai nấy đều vô cùng kính phục người thủ lĩnh của mình, chỉ nói riêng thực lực của Sa Tinh Lang, không ai trong số họ là đối thủ của nó, chưa kể còn có một con Chiến sủng khác ở đằng sau mà ông ấy không dùng..

Các thành viên trong quân đoàn thở phào một hơi nhẹ nhõm, tình hình nơi này quá kỳ quặc, các ma thú bên trong hang động cũng mới cấp năm, thế nhưng lại có thể khiến một đám sáu người cấp sáu cảm thấy nguy cơ.

“Thủ lĩnh, bên trái giống như có một khoảng trống!”

Mở miệng báo cáo, Tiểu Biên Bức của Hoài Thiện cũng trở về ngay sau đó, những đòn tấn công xa liên tiếp nối đuôi nhau đuổi theo con dơi nhỏ.

Bị tấn công rồi.

“Băng thuẫn!”

Cầm lấy gậy trượng vung thật mạnh, vị pháp sư ở đằng sau vội vàng bảo vệ các đồng đội, nhưng rất nhanh sau đó tấm khiên được tạo một cách sơ sài liền vỡ nát.

Kẻ thù, vậy mà … lại có một ma thú cấp sáu ở trong đây ư? Điều này quá bất hợp lý, nếu đã có một Ám hỏa ngục trùng, tại sao trên địa bàn của nó lại có một ma thú khác được.

“Nhân… loại … xâm … phạm… giết!”

Từng chữ một thốt ra tạo nên sức ảnh hưởng khổng lồ, âm thanh khàn khàn và không thành thạo vang lên, rõ ràng là vừa mới đột phá không bao lâu.

Là một con Nhền nhện tinh, thân thể quá khổng lồ rồi, với tám con mắt ở trên đỉnh đầu, nó quan sát được khắp mọi nơi trong hang động.

Vừa nhìn thấy bọn Hoài Thiện, con nhện đã phóng tới với tốc độ cực nhanh, tám cái chân bắn xuống đất như đạn đạo khiến cơ thể nó nhẹ như gió, lướt vùn vụt đuổi sát bọn ông.

Tám cái chân phóng ra lập tức chém bay hai tên Võ sư, chuẩn bị đâm thủng cơ thể của họ thì Tiểu Sa đã vồ tới, đập ngược lại con nhện về sau.

“Súc sinh ngu xuẩn, dám làm càn??!!”

Hoài Thiện không giận mà uy dẫm chân một phát, một con Ma Lôi Báo hiện thân, Chiến sủng cấp sáu trung phẩm, hợp tác với Sa Tinh Lang, Chiến sủng cấp bảy trung phẩm, cả hai vây sát lại kẻ thù.

Nhền nhện tinh bị đập văng về sau liền khó chịu phun ra một lượng độc khói bao phủ khắp mợi nơi, thấy tình hình không ổn thủ lĩnh của họ liền ra lệnh.

“Tản ra, tận lực phân tán khói độc ra chỗ khác”

Nơi này chỉ có một lối vào, cả đám không sớm thì muộn cũng phải hít lấy độc tố, một là bỏ trốn, hai là tách nhau ra, cơ mà với kinh nghiệm của một nhóm hoạt động tầng cao, nơi này chả là cái thá gì cả.

Mọi người thay đổi địa điểm bao vây con nhền nhện, Sa Tinh Lang há miệng phun lửa đốt cháy đám khói tím chết tiệt, Ma Lôi Báo liền phóng lên cao vồ xuống, há trọn cái miệng máu mà cắn.

Rất tiếc là một cái chân của Nhền nhện nhanh hơn, với tám cái chân và lợi thế từ địa bàn của mình, nó nhanh chóng đá văng con báo ra xa, chém ra một vết thương khổng lồ.

“Tốc độ, nhanh lên!”

Vội vàng đọc tình thế, Hoài Thiện liền thu hồi chiến sủng Ma Lôi Báo của mình, cũng nhờ có nó mà Tiểu Sa của ông có thể bắt được điểm ý của đối thủ.

Miệng rộng mở ra phun tới ngọn lửa đốt cháy đối phương, một chân dùng vuốt đánh nát hai con mắt của nhền nhện, sau đấy Tiểu Sa gặm một cái chân của nó kéo rời đi.

Cả người nhền nhện mất trọng tâm, hai pháp sư bên ngoài liền khóa chặt kẻ thù lại, bốn tên Võ sư liền áp sát luân phiến nhau tấn công.

Chỉ mất khoảng chưa đầy ba phút là có thể chém giết xong kẻ thù, Nhền nhện tinh trước khi trước còn muốn bỏ trốn, nhưng Tiểu Sa đã đâm thủng người nó.

“Cẩn thận một chút, nơi này có nguồn chảy dung nham”

Không có thả lỏng tính cảnh giác ngay, Hoài Thiện liền nhắc nhở cấp dưới của mình, con ma thú lúc nãy hẳn là đẳng cấp cao nhất trong đây rồi.

Chắc là sẽ không còn nhiều nguy hiểm nửa, quan sát tầm vài phút tiếp theo, cảm thấy đảm bảo an toàn ông liền ngồi xuống chữa trị cho chiến sủng của mình.

“Kiếm xem có dị vật gì không”

Hoài Thiên cũng chẳng muốn đi không công một chuyến này đâu, nơi này có rất nhiều thủy tinh thể chứa hỏa nguyên tố thuần túy, là nơi mà Ám hỏa ngục trùng sinh sống, chính nơi này đã là địa bảo rồi.

Mọi người vội vàng thu dọn mọi vật có giá trị liền rời đi, trước khi bước ra khỏi hang động, ông còn cẩn thận quan sát xung quanh.

Cái liếc nhìn ma quỷ đó khiến Quách Minh rợn cả người, nổi hết da gà, cậu vốn đang trốn ở cách đó khá xa, vậy mà vẫn chú ý tới sao, là ngẫu nhiên hay là thực lực?

Về cơ bản thì nơi này không còn nhiều thứ có thể lợi dụng, lấy hết thủy tinh thể rời đi, giết luôn bạo chúa nơi này, hỏa nguyên tố đã chẳng còn bao nhiêu.

Đám râu ria thì Quách Minh cũng xử lý xong rồi, xem ra hang động này cũng chẳng còn có lợi ích gì, Hoài Thiện phân vân trong chốc lát, cảm thấy công việc tầng trên quan trọng hơn nên liền nhắm một mắt bỏ qua việc bị theo dõi.

“Đi.. đi chưa?”

Tiểu Mộc sợ đến đứng tim hỏi, Quách Minh gật đầu, cả đám lúc này mới thả lỏng cơ thể thở phào.

Phải nói là cái ánh mắt lúc nãy như nhìn xuyên thấu bọn cậu vậy, quá đáng sợ, Minh Viễn vội vàng uống ngụm nước để nhuận họng.

“Khủng khiếp quá nhỉ, bọn họ vào đấy được bao lâu?”

“Chưa được mười phút đâu, nhưng nhìn nguyên tố bạo động kịch liệt diễn ra, trong đấy hẳn là đã có kịch chiến, và người thắng tuyệt đối là bọn họ”

Quách Minh trả lời, xong cậu cũng không có tiến vào ngay lập tức, để đảm bảo an toàn, mọi người liền chờ thêm nửa tiếng nữa mới định xâm nhập vô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.