Chương trước
Chương sau
“Là ai??”

Hoài Thiện không giận tự uy mà đánh tới, Sa Tinh Lang bị thổi bay rất nhanh đạp lên thân cây khổng lồ lấy lại thăng bằng, bên cạnh nó xuất hiện thêm một con báo khác.

Sấm sét chớp giật quanh người, Ma Lôi Báo, một trong các chiến sủng của ông tham chiến, hai con liên tục lao tới.

“Mọi người đừng tách rời nhau quá xa, phân chia đội hình!”

Bay lượn giữa không trung, Tiểu Biên Bức trở thành con mắt nhìn nhận thế giới bên trong này giúp chín người bọn họ, một khi bị tách ra thì rất khó quay trở lại.

Cây gậy trượng phát sáng, Tiểu Oản và Tiểu Mễ phát động ma thuật tấn công tầm xa, Tiểu Mộc nhẫn nhịn sự khó chịu mà vung đũa chiến đấu.

Minh Viễn dù lo lắng cho em ấy nhưng anh cũng có công việc cho riêng mình, đành phải tạm thời tách ra, chịu tránh nhiệm đánh cận chiến.

Nhưng lần này, không có một đòn tấn công nào dội ngược trở lại, đồng thời bọn họ cũng chẳng đánh trúng bất kỳ ai.

“Đâu mất rồi?”

Dưới con mắt nhìn vào ban đêm, bản chất là Ma thú Tiểu Mộc có tầm nhìn tốt hơn những người khác tại đây, dù không thuận tiện bằng con dơi nhỏ phía trên nhưng có còn hơn không.

Cô quay đầu sang quay đầu lại, bàn tay nắm chặt đũa phép thật chặt, từng ấy thời gian đã giúp Tiểu Mộc học được nhiều loại phép thuật đa dạng hơn.

Tiếng xé gió phá không mà tới, từ sâu bên trong tăm tối vồ lấy, ba nữ pháp sư tựa lưng vào nhau trở thành con mồi yếu ớt vô dụng.

“Ám hỏa, Điệp trảm, thức đầu – Tuyệt liệt!”

Màu xanh tối của ngọn lửa lại hiện lên, với vô số nhát cắt thật mạnh thật nhanh, thực lực của Võ sư cấp sáu trung phẩm được triển lộ cường đại.

Đáp xuống bên cạnh Tiểu Mộc, Minh Viễn dứt ra khỏi nhóm Ngô Đạt mà nhảy lại đây, vừa rồi là thứ đã xuất hiện ở trên cành cây sao?

Không phải, anh đoán là không, nó là một thứ gì đó khác, …

“Viễn ca, nơi này quá kỳ lạ”

“Ừm, em có thể cầm chân chúng một lát được không?”

“Em không chắc lắm, nhưng sẽ cố hết sức”

Cầm lấy chiếc đũa phép bên người, nơi này dù hạn chế rất nhiều năng lực của cô, nhưng ít nhất, xung quanh đây có rất nhiều thực vật.

Cây cối là bạn bè của Tiểu Mộc, linh hồn của rừng rậm có thể trở nên nguy hiểm với người lạ, bất quá đối với Tiểu Mộc, đây là lãnh địa của cô.

“Mộc thuật, Diệp Linh Vũ”

Vô vàn lá cây màu xanh thổi lên một luồng sáng nhẹ, đem tất cả mọi người khôi phục một phần năng lượng đồng thời đẩy lùi lại kẻ đánh lén trong màn đêm.

Sa Tinh Lang và Ma Lôi Báo lập tức được lệnh phóng về phía trước, bốn người Ngô Đạt đuổi theo, Toại Tâm và Uông Súc phụ trách hỗ trợ Hoài Thiện.

Cầm lấy thanh kiếm của mình, Minh Viễn di chuyển chậm lại để bảo vệ sự an toàn của ba pháp sư, anh không cảm thấy an tâm cho lắm.

“Đội trưởng, vừa rồi là gì vậy??”

Một trong ba nữ nhân duy nhất trong số chín người tại đây, Tiểu Oản rõ ràng cảm thấy khá là sợ hãi với tình trạng hiện nay, cô luôn cảm thấy an toàn khi ở sau mọi người, nhưng lần này kể cả Hoài Thiện cũng không vươn tay xa đến vậy được.

Lắng nghe sự thăm dò từ phương xa, Tiểu Biên Bức đáp lên cánh tay của thủ lĩnh rồi truyền lại thông tin.

Hoài Thiện ánh mắt hơi lo lắng nhìn về phía trước, ông chưa từng nghĩ rằng sẽ bị vây khốn thế này ngay khi bước vào, lần trước ông cũng từng tiến tới đây nhưng chỗ này không hề âm u đến vậy.

“Ta không rõ, rất có thể đó chính là…”

“Hắc tinh linh!”

Giọng điệu không chắc ăn, đoàn người tiếp tục đi vào trong, tất cả đề cao tính cảnh giác lên cao nhất, họ đã đi được một đoạn sâu rồi, không về được nữa.

Tiểu Mộc vẫn kiên trì sử dụng pháp thuật của mình, cô nhận ra dù pháp thuật của bản thân bị cấm đoán rất nhiều, nhưng hiệu lực lại cao đến khó ngờ tới.

Một làn sương phủ tới tràn ngập khắp nơi, cái ẩm ướt không thể tránh khỏi, mọi người cảm thấy không ổn lắm liền muốn rút lui.

Ám hỏa từ tay Minh Viễn hiện ra, đem sương mù bao phủ thiêu đốt rực cháy, tưởng chừng cứ như vậy thoát khỏi nguy hiểm, nhưng sau tầm năm phút, sương mù càng ngày càng dày hơn.

Tầm nhìn đã trở nên mờ mịt, tất cả tính phóng đại chiêu ra nhưng Hoài Thiện kịp thời cản lại.

“Đừng hao phí sức lực, chúng ta không nhìn thấy ai cả, tụ tập lại một chỗ, đừng để bị lạc”

Bây giờ mà triển khai kỹ năng thì khả năng cao sẽ tấn công nhầm đồng bạn, quá mức đánh liều, hơn nữa chưa chắc đã được gì.

Ông thừa biết ngọn lửa của Minh Viễn không tầm thường, kể cả với nó vẫn không cản được thì những người còn lại đều vô dụng cả thôi.

“Tích cực chỉ sử dụng các chiêu bài dùng để phòng thân đi, đừng vội đánh nhau, bây giờ ai là kẻ động thủ đầu tiên sẽ là ám chiêu của kẻ thù”

Lời nói của người đội trưởng giúp cả nhóm bình tâm, mọi người tựa vào nhau bắt đầu lùi lại, nhiệm vụ này quá khó, tất cả cần rút lui bất chấp tất cả.

Càng tiến sâu, sự huyền bí càng tăng lên, nhưng chúng không nhắm tới sinh mệnh của mọi người, mà giống như thể… đang chơi đùa vậy.

Đánh vào tâm trí và sự kiên trì, trưởng thành của bọn họ, đem lòng tin phá vỡ, đây là nghề của những kẻ gọi là Hắc tinh linh.

Bọn chúng không hứng thú giết người, nhưng lại yêu chết cái cảm giác chơi đùa với cảm xúc của loài người.

“Tiểu Mộc, em có ở đó không?”

Nhạy cảm nhận ra chỉ còn lại tám bờ lưng tựa vào nhau, Minh Viễn lo lắng mở miệng hỏi thăm, dù cho mọi người đều là đồng bạn, nhưng việc anh quan tâm tới Tiểu Mộc đầu tiên là điều hiển nhiên.

Không có âm thanh trả lời, điều này khiến cho Minh Viễn cảm thấy càng thêm bối rối, anh tiếp tục hỏi.

Hoài Thiện và những người khác đồng dạng quan tâm nữ pháp sư này, cả đám tiếp tục tìm kiếm nhưng vẫn không thấy.

“Khốn nạn…”

Anh đáng lẽ nên nhận ra, Tiểu Mộc đã không thoải mái gì khi ở trong đây rồi, chết tiệt, anh cần phải bất chấp kéo cô rời khỏi nơi này ngay từ lúc đầu mới đúng.

Khác với con người bình thường, Minh Viễn biết cô ấy là ma thú, đồng nghĩa với việc dự cảm của đối phương nhạy cảm hơn bọn anh nhiều.

Hơn nữa không hiểu sao, anh cứ có cảm giác mọi chuyện diễn ra, đều là vì nhắm tới Tiểu Mộc mà đến.

“Hắc hắc, hắc hắc, những kẽ còn lại…. không cần thiết nữa rồi”

Âm thanh vang vọng khắp nơi trong khu rừng, cặp mắt màu tím chợt lóe lên giữa rừng cây tăm tối, Minh Viễn vội bật lên tách khỏi nhóm đuổi theo.

“Dừng lại, Tiểu Viễn”

“Tiểu Viễn”



Hoài Thiện cùng mọi người muốn ngăn cản, nhưng đã không còn kịp nữa, Minh Viễn đã rời khỏi sương mù và biến mất dưới màng sương.

Sự quỷ dị nhanh chóng tan biến ngay sau đó, tất cả không còn cảm thấy quá mức bị đè ép như thông thường.

Chỉ khác một điều, nơi này làm sao còn là nhóm chín người như ban đầu, Minh Viễn và Tiểu Mộc đã biến mất, đúng như dự đoán.

Làm thủ lĩnh, loại tình huống này Hoài Thiện hiển nhiên từng gặp qua, ông thừa biết người có thể quỷ không biết thần không hay đùa bỡn bọn ông đến vậy, kể cả là Hắc tinh linh, đấy cũng không phải tầng lớp người mà bảy người hiện tại có thể đương đầu.

Nhưng mà… không lý nào ông lại bỏ rơi đồng đội để bỏ trốn.

“Mọi người, nghỉ ngơi dưỡng sức đi, ta biết mọi người vẫn còn bối rối, tuy nhiên chúng ta sẽ tiến vào trong, tìm lại hai người họ”

“Những ai không muốn đi, có thể trước tiên rời khỏi!”

Hỏi thăm là điều cần thiết, Hoài Thiện không có thói quen ép buộc người khác, chuyến đi này vốn rất là hung hiểm, nhưng bị chơi ngay một vố khi mới vào, sự tự tin gần như biến mất hoàn toàn rồi.

Giờ mà rời đi, nơi này sẽ mãi là một ám ảnh đối với bọn họ.

“Tất nhiên là em sẽ theo thủ lĩnh rồi”

Ngô Đạt dẫn đầu ủng hộ, những người khác liền thuận theo, kể cả hai người phụ nữ còn lại cũng không ý kiến.

Chuyến hành trình tới trung tâm tiếp tục, mọi người bị tách ra, tại sâu bên trong khu rừng, một đứa trẻ nhỏ tầm ba bốn tuổi đang chơi đùa trên cánh đồng hoa tươi đẹp ngoảnh mặt nhìn lại.

Đối với người vừa tới, thằng bé đáng yêu với cơ thể mềm mại và cặp mắt tím mỉm cười nói

“Đến rồi sao? em đang chờ chị đó!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.