Nó bước vào trong căn phòng nồng nặc mùi thuốc sát trùng, anh hai nótheo sau, cùng với Ren và Thiên Tân, ông bác nó đã tỉnh lại, ánh mắt vôhồn nhìn về phía xa qua ô cửa sổ để ngỏ, nghe tiếng động chỉ hơi quaylại rồi lại để ánh mắt hướng về vô định. Nó đứng bất động nhìn dáng hình đó, những hồi tưởng về quãng thời gian bên gia đình xuyên suốt trongtâm trí, khẽ lắc đầu, nó ngồi xuống bên cạnh giường, ông bác nó vẫnkhông có bất cứ thái độ gì -...Bác....ổn chứ?
Cố gắng lắm nómới có thể nói trọn vẹn cái câu hỏi mang tính giả tạo đáng sợ ấy, đốivới con người trước mặt ,nó vừa có cảm giác ghê tởm, vừa có những xúccảm không nói nên lời. Ren nhìn mọi chuyện diễn ra mà thấy lòng mình như dang nhỏ xuống từng giọt máu. Thật nực cười, cha mẹ mình bị người đànông kia giết hại, đến gia đình nuôi của mình cũng vậy, vậy mà suốt baonhiêu năm cô lại gọi người đó là cha, làm bao nhiêu chuyện đáng kinhtởm, chỉ vì cái màn kịch mà ông ta dựng lên, thật nực cười, quá nựccười, và chẳng thể kiềm nổi mình, những giọt nước mắt mặn đắng tuôn rơitrên khuôn mặt xinh đẹp, anh nó nhanh chóng kéo Ren ra ngoài, cuối cùngchỉ còn có nó và Tân ở lại, cậu tiến đến gần, đặt một bàn tay lên vainó, khẽ mỉm cười đáp lại, nó gật đầu nhẹ với cậu rồi quay lại phía người bác của mình, lúc này ông ta đã bỏ bầu trời mà chăm chú nhìn khuôn mặtnó, nó thấy mắt ông ta vằn đỏ...
-Minh Minh!
Cái thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-tinh/2038953/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.