"Sao em cứ ngủ vậy, tỉnh dậy đi em, để anh được ngắm nhìn nụ cười của em lần nữa"Vài tia nắng khẽ khàng lọt qua khung cửa kính, đùa nghịch với những lọn tóc tím bất động trên chiếc giường bệnh trắng, Thiên Tân ngắm nhìn nó, đôimắt cậu mơ màng nhớ về những ký ức xưa...Nó của hồi năm tuổi, hồn nhiên, vui vẻ, và có đôi chút nét nhút nhát của trẻ nhỏ, cậu và nó, cái hồiđấy chưa bao giờ được gặp mặt trực tiếp, có khi, nó chưa bao giờ biếtđến sự tồn tại của cậu, nhưng cậu thì biết quá rõ nó, luôn phải ngắmnhìn nó từ xa, lớp 11B3, ngay cả thành viên trong lớp đó bao năm cũngkhông biết đến cậu, nhưng trực giác của những kẻ được huấn luyện cho họbiết có ai đó gần bên, họ biết về sự hiện diện của cậu quanh mình, nhưng chưa bao giờ có thể bắt gặp cậu, bởi vì cậu khác họ, họ là một tập thể, còn cậu là một cá nhân tách biệt,...nhưng rồi thì mọi thứ vẫn lộ rangoài, hành tung của cậu dù có khó nắm bắt đến mấy, và hơn từng thànhviên trong họ ra sao, thế nhưng đến cuối cùng, khi đối mặt với những trí óc thắt chặt vào nhau như họ, cậu bị sa chân vào tấm lưới giăng sẵn vàlần đầu tiên bước ra khỏi bóng tối để xuất hiện dưới ánh sáng mặttrời...
Trí óc cậu đi xa, xa mãi về miền hoài niệm, cậuchẳng chú ý rằng nó bắt đầu có chuyển biến mới, đôi bàn tay mà cậu đangnắm chặt bắt đầu cử động, những khớp ngón tay nhè nhẹ ngọ ngoạy, nhưchuẩn bị cho sự thức tỉnh của một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-tinh/2038949/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.