Nó hấp háy đôi mắt, không biết chính mình đã thiếp đi được bao lâu, đầunó,...đau, đau đến mức không tưởng được,...Khi đã lấy lại được đôi chúttỉnh táo, nó liếc nhìn xung quanh, nơi nó đang ở là một căn phòng khóakín, được bao bọc bởi những bức tường thép lạnh đến gai người, mùi kimloại lẩn khuất trong không khí, bình thường, nó đã cảm thấy cô đơn, ởnơi này, nó càng thấy cái cảm giác ấy hiện lên rõ ràng hơn, như đang gặm nhấm linh hồn mình...Đau, đầu nó,...như muốn nổ tung, nơi này có mộtcái gì đó rất đáng sợ, ...nó thấy mình như đang muốn lả đi, nhưng khôngthể nào dừng được sự đau đớn lan tỏa đến từng tế bào trong người ấy...Căn phòng này...Giữa từng cơn đau đớn, nó chợt nhận ra, có gì đó,...mộtgương mặt thân quen đến không ngờ, tuy mờ nhạt, nhưng khi nhìn vào bóngdáng ấy, nó thấy mắt mình như bỏng rát, những giọt nước mắt đangrơi,...tại sao,...máu, rất nhiều máu,...và con người ấy dường như đangthều thào gọi một cái tên,...tên ai,...đau,đau quá,...nó, không thể tiếp tục được nữa...Cười, một nụ cười tàn nhẫn đang nở rộ trên gương mặtmột cô gái,...nhưng sao trong nét sung sướng, lại có một nét gì đó cơ hồ như sự không đành lòng, thương, tiếc,...hay là vì sao...chẳng ai có thể biết câu trả lời chính xác...
Ngày hôm nay là cái ngày nóđã được hẹn trước, những tưởng mình sẽ tự đến nơi, không ngờ lại đượcngười đến tận nhà đón,... cười giễu mình một tiếng, dù biết kẻ trước mặt hạ thuốc với mình nhưng nó vẫn bình tĩnh đến lạ thường, mặc kệ,...và có lẽ bây giờ nó đang hối hận về quyết định của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-tinh/2038937/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.