“ Nhóc con, ta cảm giác đây là một sự vũ nhục của ngươi đối với ta, ngươi có biết mình đang đấu với ai sao?” Tên đồng bọn của Itachi tức giận nói với Ichiro.
“ Tội phạm truy nã cấp S của làng sương mù, sở hữu một trong thất kiếm Cự Kình Đao, Hoshigaki Kisame. Không sai chứ.” Ichira cười hỏi.
“ Hể, không nghĩ tới tên của ta đã nổi tiếng đến tận một tên nhóc cũng biến đến. Ngươi có muốn xin chữ kí không, ta có thể cho ngươi... một cái trên người.” Kisame bỗng mạnh mẽ vung kiếm lao tới.
“ Ta không có hứng thủ để người khác kí cho mình, ta chỉ muốn kí cho kẻ khác mà thôi.” Ichiro rút Thảo Thế Kiếm bên hông chặn lại Cự Kình Đao của Kisame.
“ Cái gì?” Kisame kinh sợ thốt lên, bởi vì Cự Kình Đao của hắn vậy mà không chút chống cự bị Thảo Thế Kiếm của Ichiro chén đứt một cái gai. Máu tù nơi bị thương chảy xuống, không nghĩ tới thanh kiếm này còn là thực sống.
Nó đau đớn há miệng rít gào thống khổ, Kisame vội vàng đưa chakra từ bàn tay truyền vào thân kiếm. Một giây sau từ chỗ vết thương liền trồi lên một cái gai mới. Không ngờ còn có thể chữa trị.
“ Kiếm của ngươi rất bén đó.” Kisame cười lạnh nói.
“ Qua khen rồi.” Ichiro cười một câu liền lóe lên một cái đi đến bên người Kisame, mạnh vẽ vung kiếm.
Tay hắn linh hoạt vẩy ra, từng đạo tàn ảnh lóe lên, Kisame như bị vây trong một cái lồng do kiếm ảnh dệt thành. Hắn sợ hãi vội vã giơ Cự Kình Đao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-tinh-luan-hoi-nhan/3938258/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.