“Em đã muốn ly hôn vậy anh đồng ý.” Tô Lực Hằng giọng có chút sầu khổ.
Liễu Uyển Nhi không nghĩ tới hắn lại đồng ý,đây không phải là điều cô muốn ư,tại sao cảm thấy mất mác,nhanh chóng vứt đi cảm giác khác thường trong lòng,cố gắng lạnh lùng nói: “Vậy ngày mai chúng ta làm thủ tục sao.” “Ừ.” Tô Lực Hằng thản nhiên nói,ôm lấy con trai trên ghế “Con ơi,sau này cha con chúng ta sẽ phải chia lìa,sau này ba ba không thể ở bên cạnh con,con phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ nói nha.”
Nhìn con trai đang ngủ say,Tô Lực Hằng nói thầm,con trai ngoan,con mau khóc đi,phối hợp lời thoại cha con,khóc đến mẹ con mềm lòng,khóc đến mẹ con không muốn ly hôn nữa. Cho nên Tô Lực Hằng lặng lẽ đưa tay về mông con trai,chuẩn bị đúng lúc động thủ thúc đẩy nước mắt. Ngoài miệng thì tiếp tục nói: “Sau này không có cha ở bên cạnh,nếu có người khi dễ con con phải biết nhẫn nhịn,nếu có người mắng con là đứa bé không có ba, con cũng đừng đau buồn bởi vì cha vĩnh viễn yêu con.” Vừa nói đặt tay đặt phía dưới âm thầm dùng sức ngắt xuống mông cục cưng,chết tiệt,bình thường thích khóc đến thời khắc mấu chốt lại im miệng không nói! Tô Lực Hằng hung hăng dùng sức nhéo ‘ Oa ’ một tiếng,tiếng khóc buột miệng bật ra. Tô Lực Hằng lập tức tung thêm lời thoại: “Con trai,có phải con cũng không nở xa ba,không có cách ba làm quá nhiều chuyện sai làm mẹ con không vui,cho nên mẹ bỏ ba cũng đúng.” Tay lại dùng thêm lực,tiếng khóc đứa bé tiếp tục dâng cao. “Bảo bối đừng khóc,con khóc lòng bacũng đau,trước lúc chia lìa con hãy cười một cái để ba nhìn,để cho ba vĩnh viễn nhớ nụ cười của con. . . . . .”
“Đừng nói nữa!” Liễu Uyển Nhi thật sự nghe không nổi,lời của hắn làm cho cô cảm giác mình là một người mẹ tàn nhẫn,chỉ lo ý nguyện của mình bắt buộc ba con bọn họ chia lìa,để cho con trai biến thành đứa bé không có ba.
Mà tiếng khóc của con càng làm cho cô tâm phiền ý loạn.”Trước không ly hôn.” “Bà xã,em thật không ly hôn sao? !” Tô Lực Hằng lập tức giương mắt nhìn cô,khuôn mặt tràn ngập vui mừng.
Gật đầu,dưới tình huống trước mắt bảo cô làm sao ly hôn. Tô Lực Hằng ôm cục cưng để xuống ghế,vọt tới bên giường ôm cổ cô.”Thật tốt quá,chúng ta tình cảm tốt thế tại sao phải ly hôn!” Người nào cùng hắn tình cảm tốt,cái tên không biết xấu hổ này! Liễu Uyển Nhi ánh mắt liếc về hướng con trai,nói: “Ôm con lại đây cho em.” “Ừ.” Tô Lực Hằng lập tức ôm con đến trước mặt cô.
Nhìn con trai khóc đến nước mắt mông lung,Liễu Uyển Nhi có chút đau lòng,xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn,dịu dàng thấp giọng dụ dỗ. Có thể bởi vì Tô Lực Hằng nhéo quá đau,bất luận dỗ thế nào con trai cũng không ngừng khóc. “Có phải đói bụng hay không?” Liễu Uyển Nhi nói.
“Anh vừa đút nó uống.”
“Không phải đái chứ?”
“Để anh xem một chút.” Tô Lực Hằng đang chuẩn bị ôm con trai qua xem xét,bị Liễu Uyển Nhi ngăn lại.
“Để em.”
Dứt lời mở ra miếng vải bao đứa bé,giơ lên mông của nó,chợt phát hiện một mảnh bầm tím. Liễu Uyển Nhi sợ hãi thét lên: “Chuyện gì xảy ra? Tại sao mông con trai lại có vết bầm?” Tô Lực Hằng trong lòng hoảng sợ,thôi rồi,vừa rồi ra tay quá nặng để lại chứng cứ. Vội vàng nói: “Đó là vết bớt.” “Có vết bớt vậy sao?” Liễu Uyển Nhi rất hoài nghi.
“Mới ra khỏi bụng em nó đã có,bác sĩ nói qua một khoảng thời gian nữa sẽ biến mất.”
“Như vậy sao,em còn tưởng là vết bầm,làm giật mình.” Liễu Uyển Nhi sau khi kiểm tra phát hiện không có chỗ nào bị nữa mới yên lòng.
Nhìn cảnh bà xã ôm con trai trong ngực,trong lòng Tô Lực Hằng không khỏi thấy ấm áp,cả nhà bọn họ rốt cục đoàn viên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]