Chia tay ba anh em Inge,Liễu Uyển Nhi cùng bốn bảo vệ ngồi hai xe taxi trở lại khách sạn.
Mới vừa xuống xe đã chạm mặt một bóng người quen thuộc từ trong khách sạn ra,một khắc bốn mắt nhìn nhau tất cả cảm xúc nảy lên ngực nhưng tìm không được tiếng nói thăm hỏi đối phương.
Vu Thiểu Đình con mắt chăm chú nhìn cô gái trước mắt.
Hơn một tháng không thấy cô,xem ra cô không tệ lắm.
“Anh Thiểu Đình.” Vẫn là Liễu Uyển Nhi mở miệng trước “Tại sao anh tới nơi này?”
Hôm nay là ngày gì mà đụng phải nhiều người quen thế ah.
“Có một người khách ở tại khách sạn này.” Vu Thiểu Đình giải thích,ngược lại hỏi “Em hiện tại sống thế nào?”
Hẳn rất tốt phải không? Nhưng vẫn muốn nghe chính miệng cô nói với mình.
“Tạm được.” Thật ra thì cô cũng không biết nên đánh giá cuộc sống hiện tại của mình thế nào,cảm giác như sủng vật bị Tô Lực Hằng nuôi trong chuồng,mà cuộc sống sủng vật chả ra làm sao,sống phóng túng đợi chủ nhân chơi chán,sau đó bị quẳng đi.
Chợt phát hiện thì ra sâu trong lòng mình vẫn giấu một tia bất an,chẳng lẽ đây mới là nguyên nhân cô phản kháng Tô Lực Hằng.
“Em làm sao vậy?” Nhạy cảm như Vu Thiểu Đình lập tức cảm thấy cô khác thường.
“Không có gì.” Liễu Uyển Nhi khẽ mỉm cười nhìn hắn”Gần đây ông ngoại thế nào? Công ty đưa vào hoạt động thuận lợi chứ?”
“Công ty đã từ từ khôi phục bình thường.” Sau khi đưa cô đi Tô Lực Hằng đột nhiên thu tay lại,cho nên Ngạo Thông bò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thuc-yeu-nghiet/1240083/chuong-172.html