Nhét Liễu Uyển Nhi vào trong xe,Tô Lực Hằng giẫm chân ga lái xe xông ra ngoài.
Sợ hãi bám vào tay vịn trên cửa sổ xe,Liễu Uyển Nhi lo lắng hỏi: “Anh muốn đưa em đi đâu?”
Bàn tay đang cầm tay lái run rẩy,hắn không nghe lầm chứ,cô đang nói chuyện với hắn?
Tô Lực Hằng quay đầu,khẩn trương ngó chừng cô gái kia: “Em đang hỏi anh sao?”
Liễu Uyển Nhi bị nhìn chằm chằm có chút lúng túng,gật gật đầu.
Cô rốt cục mở miệng nói chuyện với hắn,Tô Lực Hằng thân thể nghiêng qua,kích động hôn lên môi cô một cái,thật vui vẻ a.
“Anh,anh hãy chuyên tâm lái xe.” Lái xe không nhìn phía trước cũng quá nguy hiểm,Liễu Uyển Nhi phải nhắc nhở hắn.
Đây là câu thứ hai,Tô Lực Hằng vui vẻ muốn hét to.
“Kỹ thuật của anh em cứ yên tâm.” Tiếng nói vừa dứt lái xe càng nhanh hơn,bởi vì … thế cô mới nói chuyện với hắn.
Nhìn chiếc xe vượt qua từng chiếc xe trên đường, Liễu Uyển Nhi khẩn trương muốn chết.
“Anh lái chậm thôi.”
Cô càng nói Tô Lực Hằng lái xe càng nhanh,trong lòng rất thoải máu,giọng bà xã hắn dễ nghe hơn tiếng trời.
Không đầy một lát,xe ngừng lại trước cửa khách sạn.
Mở cửa xe,Tô Lực Hằng kéo Liễu Uyển Nhi đi vào trong khách sạn,hắn muốn ôm cô,muốn chúc mừng bọn họ hết thúc chiến tranh lạnh.
Người làm thủ tục nhìn bọn họ nói: “Tiên sinh,mấy người vào ở?”
“Hai người.”
“Dạ.” Cô gái nhập số khách vào máy tính,thỉnh thoảng liếc trộm Liễu Uyển Nhi bên cạnh Tô Lực Hằng.
Liễu Uyển Nhi bị nhìn đến lúng túng,cô ta không cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thuc-yeu-nghiet/1240079/chuong-168.html