Một giây đóng lại cửa phòng Liễu Uyển Nhi cố nén nước mắt rốt cục vỡ đê.
Trong đầu tất cả đều là cảnh Tô Lực Hằng ôm hôn Tử Quyên,nếu không yêu cô tại sao còn muốn dây dưa ?
Lúc này chỉ có nước mắt mới có thể xoa dịu nổi khổ trong lòng cô.
“Uyển Nhi.” Một tiếng hô nhỏ,Liễu Uyển Nhi nhanh chóng ngẩng đầu,là ai gọi tên thật của cô?
Chỉ thấy cửa sổ đứng một người chính là Vu Thiểu Đình.
“Anh Thiểu Đình.”Giọng có chút kích động,hắn có biết khi cô đang đau lòng,gọi tên Uyển Nhi đối với cô mà nói là rất an ủi.
Nước mắt của cô khiến Thiểu Đình đau lòng: “Hắn đã làm gì em?”
Cô không muốn nói,không muốn nói hình ảnh khiến cô đau,vọt tới trước mặt của hắn: “Chúng ta đi thôi,rời xa nơi này,không bao giờ … trở về đây nữa.”
“Ừ.” Giống như năm năm trước,Vu Thiểu Đình ôm lấy Liễu Uyển Nhi đứng trên cửa sổ.
“Các ngươi cho rằng còn có thể chạy trốn sao?”
Bỗng nhiên một giọng nói từ chỗ tối truyền đến,nhanh chóng quay đầu lại,Tô Lực Hằng đã đứng phía sau bọn họ.
Lúc này Tô Lực Hằng trong lòng tê liệt đau đớn,cô lại muốn phản bội mình giống như năm năm trước cùng người đàn ông này chạy trốn.
“Anh Thiểu Đình chúng ta đi.” Liễu Uyển Nhi gọi làm Thiểu Đình lấy lại tinh thần,lúc này mới phát hiện sắc mặt cô bé trong ngực kiên định lạnh lùng dị thường , trong lòng run lên,hắn nhạy cảm lập tức phát hiện có chuyện không bình thường.
Nhưng lúc này không quan tâm được nhiều,sau khi hắn tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thuc-yeu-nghiet/1240071/chuong-160.html