Nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ,cô ấy đã rời đi hai ngày,hắn cơ hồ tìm khắp thành phố cũng không thấy bóng dáng của cô,cả người đàn ông biến mất cùng cô. Tại sao cô lại rời khỏi hắn? Khi hắn muốn lấy cô,cũng nguyện ý vì cô bỏ xuống tất cả. Hơn nữa còn dùng cách tàn nhẫn rời khỏi hắn. Thống khổ xé rách tim Tô Lực Hằng,bỗng nhiên hắn nghĩ đến một người —— Lâm Cẩm Quyền,hiện tại cũng chỉ có ông ta có năng lực che chở bọn họ. “Khinh Vân,mang theo người chúng ta đến Lâm gia.”
Khi đoàn người Tô Lực Hằng đi tới Lâm gia,Lưu Thanh Sơn toàn thân đề phòng che trước người Lâm Cẩm Quyền. “Thanh Sơn,cậu tránh ra.” Lâm Cẩm Quyền ánh mắt chăm chú nhìn thẳng Tô Lực Hằng, “Cậu đến nhà tôi có chuyện gì?”
“Đem Tiểu Tiểu giao ra đây.”
Lâm Cẩm Quyền sửng sốt một chút nhưng ngay sau đó khẩn trương nói: “Tiểu Tiểu mất tích?” “Ông đừng diễn trò,hôm nay nếu ông không giao cô ấy ra,ta liền sai người san bằng Lâm gia .”
“Tên lưu manh này,không được vô lễ với lão gia chúng ta.” Lưu Thanh Sơn vừa dứt lời,hai đàn ông cường tráng lập tức đi đến nhắc ông sang một bên,kìm chặt hành động của hắn.
“Cậu muốn làm gì?” Lâm Cẩm Quyền nhìn Lưu Thanh Sơn bị giữ chặt,trong mắt hiện lên một tia lo lắng.
“Chỉ cần ông giao ra Tiểu Tiểu,tôi sẽ không làm gì các người.” Trong ánh mắt Tô Lực Hằng có một tia cảnh cáo.
“Con bé không có ở chỗ tôi,cậu muốn tôi làm sao đưa?” Lúc này Lâm Cẩm Quyền chỉ có thể dùng thái dộ mềm dẻo.
“Lục soát cho ta.” Tô Lực Hằng ra lệnh một tiếng,Khinh Vân mang theo đàn em lập tức xông vào các phòng Lâm gia,trong lúc nhất thời vật dụng trong nhà bay loạn,thỉnh thoảng chỉ nghe người giúp việc vang lên tiếng thét chói tai.
Nhìn Lâm Cẩm Quyền đang nén cơn giận,Tô Lực Hằng nheo con ngươi hấp dẫn: “Ta đã cảnh cáo ông,giao người ra đây,nếu để cho ta lục soát thấy, ngày mai tập đoàn Lâm thị sẽ biến mất trên thương trường.” “Tôi nói rồi không có ,không có!” Lâm Cẩm Quyền cứng rắn nói.
Qua một khoảng thời gian,Khinh Vân mang theo đàn em trở lại,rỉ tai nói gì đó với Tô Lực Hằng. Dứt lời trên mặt Tô Lực Hằng rõ ràng hiện lên vẻ thất vọng cùng khổ sở. “Đi.” Ra lệnh một tiếng,nổi giận sải bước rời đi.
Lâm Cẩm Quyền thở phào nhẹ nhỏm,ngã ngồi trên ghế sa lon. “Lão gia,ngài không có sao chứ? tên Tô Lực Hằng thật quá đáng.” Lưu Thanh Sơn trong miệng tức giận nói.
“Không có chuyện gì,không có chuyện gì.”Ông lão như ta bị gì không đáng lo,chỉ hy vọng Tiểu Tiểu cùng Thiểu Đình có thể an toàn rời đi.
Trên phi cơ tư nhân Liễu Uyển Nhi chậm rãi mở mắt thấy Vu Thiểu Đình đang ngồi bên cạnh mình. Nhẹ nhàng hô một tiếng: “Anh Thiểu Đình.” “Em đã tỉnh.” Trong giọng hắn mang theo một tia mừng rỡ xen lẫn mỏi mệt .
Bầu trời đêm ngoài cửa sổ làm cho cô ý thức được mình đang trên phi cơ. “Chúng ta phải đi đâu?”
“Đi đến một nơi không có người đuổi bắt chúng ta.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]