Liễu Uyển Nhi thấy Vu Thiểu Đình điên cuồng xông về phía mình,ngay sau đó cô và Tô Lực Hằng bị một đôi tay cường tráng ôm lấy,cùng nhau ngã vào bụi cỏ ven đường.
Ngay sau đó một tiếng nổ oanh tạc truyền đến,cảm giác một làn sóng xung kích mãnh liệt chấn động ngủ tạng lục phủ.
Đưa tay tìm kiếm Tô Lực Hằng phát hiện hắn bình yên nằm bên cạnh mình, Liễu Uyển Nhi rốt cục thở phào nhẹ nhỏm.
Lại nhìn thấy chổ xe hơi bốc ngọn lửa cao hừng hực,cô đã biết rõ vừa xảy ra chuyện gì.
Bỗng nhiên Liễu Uyển Nhi đang nhớ lại Vu Thiểu Đình,xem xét mọi nơi phát hiện hắn ngã ở chỗ cách mình hai ba thước,hai mắt nhắm nghiền,khóe môi chảy ra máu tươi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt trắng xanh,anh ấy không sao chứ?
“Anh Thiểu Đình~”
Liễu Uyển Nhi bò đến bên cạnh hắn,bàn tay run rẩy nhẹ nhàng đẩy hắn,không có chút phản ứng.
“Đừng,anh không thể chết được.”
Liễu Uyển Nhi hoàn toàn luống cuống,hai mắt trống rỗng,nước mắt không thể khống chế rơi xuống,hai người đàn ông quan trọng nhất trong đời cô đều gặp chuyện,nếu như có thể cô tình nguyện bản thân chết thay để bọn họ lần nữa mở mắt
“Tiểu Tiểu! Tiểu Tiểu!” Khinh Vân dùng sức lay cô.
“Anh Khinh Vân.”
Thấy cô rốt cục có phản ứng, Khinh Vân thả lỏng,đại ca cùng Thiểu Đình đã bị thương,cô không cũng xảy ra chuyện được.
Nhìn hai người nằm trên mặt đất,Liễu Uyển Nhi lau đi nước mắt bò khỏi mặt đất.
“Anh Khinh Vân, mau đưa Hằng cùng anh Thiểu Đình đến nơi an toàn,em sợ xảy ra chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thuc-yeu-nghiet/1240003/chuong-92.html