Sau khi Tô Lực Hằng dùng mọi cách xin lỗi an ủi,năm anh em kia rốt cuộc mới hạ cơn giận.
Lúc này bọn họ đang vui vẻ ngâm mình trong biển,còn Tô Lực Hằng thì ở bên cạnh Liễu Uyển Nhi ngồi trên bong thuyền,hóng gió biển thổi đến nhìn phía xa có chim bay qua mặt biển.
“Anh Lực Hằng,em khát nước,anh có thể lấy cho em một ly nước trái cây không?” Chỉ thấy Tam Anh đi lên boong tàu,nhìn sang Tô Lực Hằng nói.
“Được.”
Thấy Tô Lực Hằng đi vào khoang thuyền,trong mắt Tam Anh lộ ra một tia giảo hoạt.
Cô đi tới bên cạnh Liễu Uyển Nhi : “Cô không xuống bơi sao?”
“Tôi không biết.” Nhìn dáng vẻ Tam Anh nửa cười không cười,Liễu Uyển Nhi cảm giác người này không có ý tốt.
“Không sao,có thể học mà.”
Nháy mắt với ba chị em ngâm dưới biển,Tam Anh bỗng nhiên dùng sức đẩy Liễu Uyển Nhi xuống dưới biển.
Không kịp thét lên,cả người Liễu Uyển Nhi đã bị nước biển bao phủ,nước biển mằn mặn thoáng cái xông vào miệng mũi,hình ảnh kiếp trước bị nha hoàn tiểu Mai đẩy vào hồ nước thoáng cái xuất hiện,trong lúc giãy dụa,hoảng sợ bối rối bất lực cô dần dần mất đi ý thức.
………..
“Anh Lực Hằng,thật xin lỗi,chúng em thật không biết cô ấy sợ nước.” Tam Anh rơi nước mắt,chân thành nói xin lỗi.
Thật ra thì các cô chỉ muốn đùa với cô ta một chút,không nghĩ tới cô phản ứng nghiêm trọng như vậy,bốn người các cô thật vất vả mới đưa cô lên bờ.
Nhìn thấy cô ấy hấp hối,lúc ấy các cô thật sợ hãi.
“Lực Hằng. .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thuc-yeu-nghiet/1239999/chuong-88.html