“Anh nhanh đi thôi.” Liễu Uyển Nhi đẩy Tô Lực Hằng,trời ạ,bọn họ tại sao ngủ dậy trễ thế này,lỡ như dì Trương tới đây gọi cô dậy thấy hắn ở trong phòng cô,vậy thì toàn bộ xong.
“Cần gì gấp gáp.” Tô Lực Hằng dĩ nhiên biết cô đang lo lắng việc gì,nhưng từ sau hắn quyết định công khai chuyện của bọn họ,hắn căn bản không lo bị bắt gặp.
“Không được,anh đi mau.”
Cuối cùng đuổi được đại phiền toái đi,Liễu Uyển Nhi đang muốn đánh răng rửa mặt,chợt nghe dì Trương mụ gọi.
Liễu Uyển Nhi trong lòng lộp bộp rơi xuống,may mắn hắn đã đi rồi.
Nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình,mở cửa để cho dì Trương đi vào.
“Tiểu Tiểu,tại sao hôm nay cháu dậy trễ thế?”Dì Trương đánh giá cô.
Không biết phải có tật giật mình hay không,Liễu Uyển Nhi cảm thấy ánh mắt dì Trương mang theo đánh giá nhìn cô.
“Ừ ~ tối hôm qua cháu nói chuyện với Tiểu Do hơi trễ.” Liễu Uyển Nhi cúi đầu tìm lý do qua loa tắc trách.
Cô không phải đứa bé biết nói láo,mà giờ khắc này nét mặt của cô đã nói rõ tất cả,trong lòng dì Trương càng thêm lo lắng,bởi vì mới vừa rồi bà nhìn thấy Tô Lực Hằng quần áo không ngay ngắn rời khỏi phòng con bé.
Bỗng nhiên nhìn lướt qua cổ áo Liễu Uyển Nhi để hở,trước ngực con bé có dấu đỏ bắt mắt,khiến lòng dì Trương rơi xuống đáy cốc.
“Tắm rửa nhanh rồi xuống lầu.” Giờ phút này trong đầu dì Trương trống rỗng,cứng ngắn nói ra mấy chữ,có chút khó khăn rời khỏi phòng Liễu Uyển Nhi.
Thấy dì Trương đi khỏi,Liễu Uyển Nhi thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thuc-yeu-nghiet/1239974/chuong-63.html