Khi bóng người Liễu Uyển Nhi xuất hiện ở cửa thang lầu,ánh mắt Tô Lực Hằng lập tức bắt được cô,nhìn gương mặt nhóc con tiều tụy hơn trước động tác chậm chạp,chẳng lẽ còn không thoải mái sao? Nhưng tối hôm qua hắn đã rất cẩn thận.
Thật ra tối hôm qua vừa rời khỏi phòng cô Tô Lực Hằng liền hối hận,hắn không nên mạnh tay với cô,dù sao đó là lần đầu tiên của cô,lại xảy ra dưới tình huống chú cháu,nhưng sợ mất mặt nên không quay trở lại,kết quả buồn bực ở trong phòng một mình lo lắng suốt cả buổi tối.
Liễu Uyển Nhi cũng thấy được Tô Lực Hằng đầu tiên,giữa hai chân mơ hồ đau nhói nhắc nhở cô tối qua xảy ra chuyện gì. Nhìn thấy hắn đi tới,theo bản năng tránh ra.
Phản ứng của cô khiến Tô Lực Hằng không vui,hắn là mãnh thú gì sao ? Tại sao nhìn thấy hắn lại trốn.
Đưa tay kéo lấy tay cô,ngay sau đó bật ra nụ cười dịu dàng,quan tâm nói: “Tiểu Tiểu,tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Trong mũi quanh quẩn mùi hương tươi mát của cô,lúc này Tô Lực Hằng mới phát hiện cả một buổi tối hắn luôn nhớ mùi vị này.
Cô làm sao có thể ngủ ngon! Bất quá hắn tại sao đến gần cô như vậy? Lỡ như bị người ta phát hiện bọn họ khác thường thì làm sao? Bọn người Tử Quyên còn đang nhìn kìa.
Liễu Uyển Nhi bối rối muốn thoát khỏi tay hắn,nhưng dẫn tới Tô Lực Hằng dùng lực giữ chặt hơn,cô chán ghét hắn đụng vào vậy sao?
“Để cho chú xem một chút,mặt tại sao trắng thế này,thân thể không khỏe sao?” Giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thuc-yeu-nghiet/1239963/chuong-52.html