Bụng mặc dù đã không đau giống hôm qua nhưng vẫn có chút khó chịu.Liễu Uyển Nhi cố hết sức chạy từng bước trên bãi tập, trong lòng đếm xem còn bao nhiêu vòng mới chạy hết 3000 m kinh khủng.
Bên tai truyền đến tiếng thét khàn khàn của thầy thể dục: “Cố gắng lên,không được ngừng lại!”
Một vòng lại một vòng Liễu Uyển Nhi cảm giác thân thể càng ngày càng lạnh như băng,kèm theo bên tai xuất hiện tiếng vù vù, trước mắt đường chạy càng ngày càng mơ hồ,bỗng nhiên một màn tối đen phủ đến cô hoàn toàn mất đi ý thức.
“Thầy ơi,không xong,Tô Tiểu Tiểu té xỉu.” Thao trường nhất thời vào một mảnh hỗn độn.
Thầy thể dục vội vàng vạch ra đám người,ôm lấy Liễu Uyển Nhi té xỉu trên mặt đất.
“Tránh ra! Tránh ra!” Một đường chạy đến phòng y tế,trải qua kiểm tra bác sĩ nói thân thể cô không chịu được vận động quá mạnh nên ngất.
“Con bé đến tháng,tại sao anh còn cho cô bé chạy quảng đường dài như thế?” Bác sĩ giận giữ trách thầy thể dục.
“Em ấy không nói với tôi đến tháng.” Thầy thể dục gãi gãi cái ót,có chút ủy khuất rời khỏi phòng y tế.
Lần nữa Liễu Uyển Nhi mở mắt,phát hiện mình đang nằm trên giường phòng y thế.
“Tiểu Tiểu,cậu khỏe hơn chút nào chưa?” Giọng nói quen thuộc hấp dẫn ánh mắt của cô.
Chỉ thấy Lý Thư Đằng đang ngồi trên cái ghế đặt bên cạnh giường,giữa bọn họ đã có một khoảng thời gian không gặp mặt,hắn gầy rất nhiều.
“Anh ngã bệnh rồi?” Nhìn trên tay hắn đeo treo ngược bình,Liễu Uyển Nhi quan tâm hỏi thăm.
“Có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thuc-yeu-nghiet/1239951/chuong-40.html